Chưa thời đại nào mà bệnh ung thư tràn lan nhiều như vậy trên khắp nơi đất nước. Ung thư không chỉ phát triển ở những thành phố sôi động, ồn ào bụi bặm, mà đến tận những bản làng hẻo lánh, những làng quê thanh bình... Ung thư không chỉ quật ngã những người già 40,50 mà cũng chẳng tha đến những trẻ nhỏ 5,10 tuổi. Các em cũng mắc những bệnh ung thư quái dị mà xưa kia chúng ta chỉ nghe thấy ở những người lớn tuổi như ung thư tử cung, ung thư gan, ung thư phổi...
Thống kê cho thấy Việt Nam là nước có tỷ lệ bệnh nhân mắc bệnh ung thư cao nhất thế giới, đặc biệt là với trẻ em. Hằng năm nước ta có khoảng 150.000 bệnh nhân ung thư và tỷ lệ tử vong vì bệnh này tới 75%. Thật là kinh khủng!
Xót xa vô cùng khi tối nay, 14 tháng 8 âm lịch, mở thời sự thấy các em thiếu nhi ung thư đang đón trung thu. Em nào em nấy đầu trọc lóc, hồn nhiên trả lời phóng viên: điểm giống nhau của chúng con là không có tóc. Và hồn nhiên trả lời: con ung thư gan. Con ung thư tử cung... Rồi các em hát. Các em múa... Tôi tắt TV, thấy lòng đau quặn thắt!...
Tại sao vậy? Tại sao cái thời của tôi ở miền Nam Việt Nam, thi thoảng mới nghe tới bệnh ung thư. Lúc đó là chiến tranh. Bom đạn. Ô nhiễm. Thiếu thốn. Cực khổ. Bây giờ là hoà bình. Ấm êm. Đầy đủ áo cơm. Mà tại sao ung thư ngày một hoành hành???
Đã có không biết bao nhiêu cuộc hội thảo các cấp về vấn đề này. Người ta đưa ra hàng vạn lý do. Nào là hậu quả chiến tranh, các chất độc hoá học do Mỹ để lại đã đi vào mầm đất, nguồn nước. Do huỷ hoại môi trường. Do phát triển công nghiệp nhanh chóng tạo ra khí thải ô nhiểm. Do dân ta ăn uống không vệ sinh. Do, đủ mọi lý do. Lý do nào cũng là từ người dân. Và người ta đã chỉ dạy lại người dân mọi biện pháp để gìn giữ môi trường. Người ta đòi Mỹ phải bồi thường ô nhiễm chiến tranh. Người ta lùng sục các doanh nghiệp phái sinh chất bẩn...
Chỉ có một lý do chính đáng duy nhất mà các vị khoa giáo áo cao mão rộng đều biết mà đều tránh né. Bởi nói ra thì phải tiêu diệt. Mà tiêu diệt thì phạm vào điều cấm thiêng liêng. Đó là. Dân ta bị ung thư tràn lan. Nước ta tỷ lệ ung thư cao nhất thế giới. Nguyên nhân chính là từ người anh em mười sáu chữ vàng: TRUNG QUỐC. Chúng ta biết rất rõ. Bệnh tật đến từ cái miệng. Đến từ hơi thở. Mà chúng ta đã mấy chục năm nay thân thiết với người anh em. Trước kia thì họ viện trợ. Sau này thì họ xuất tiểu ngạch với giá rẻ như bèo. Nào thực phẩm. Nào vải vóc. Nào chén bát, đũa muỗng. Nào đồ chơi, sách vở, bút viết... Họ còn gởi những hoá chất nhuộm, tăng trọng, ủ chín, tươi hoá thực phẩm, trái cây... Vậy là nhân dân ta, đặc biệt là trẻ em và nhân dân vùng sâu vùng xa, ngày ngày ăn thực phẩm Tàu, uống nước Tàu, mặc đồ Tàu, chơi đồ Tàu, học hành với sách vở, bút viết Tàu đầy mùi vị thơm tho. Các cháu ôm ấp, các cháu hít hà, thậm chí còn ngậm bút chì, ăn cho căng tròn, ấp cho đầy giấc...
Không ung thư sao được. Khi nước Mỹ đã cấm nhập hàng loạt đồ chơi trẻ con xuất xứ Trung quốc, khi phát hiện có những chất gây ung thư. Cấm nhập những vật liệu xây dựng của TQ có phóng xạ gây ung thư...
Người anh em hiểm độc này đã tìm cách tiêu diệt dân ta bằng những cách thức đê hèn và tàn độc đó chắc không phải người Việt ta không biết. Nhưng người dân làm sao chặn được việc này nếu không có sự vào cuộc của các cơ quan chức năng kiên quyết ngăn chận những mầm độc ấy, tuyệt đối không cho xâm nhập vào đất nước.
Để làm quyết liệt những việc này đâu có khó. Bao nhiêu chuyện bí mật tày trời như giết người cướp của, như chống phá chế độ, như mấy gram nha phiến..., chỉ một hai ngày là lôi ra hết, chặn đứng hết. Huống hồ gì hàng ngàn tấn hoá chất, hàng vạn tấn thực phẩm, thuốc men...,ngày ngày tuồn qua biên giới. Chặn dễ như chơi. Nhưng sao không được.
Xin chỉ tay lên trên để hỏi ông trời!
NQC
Mùa Trung Thu 2015