Sunday, September 27, 2015

Lan man trên những đám mây

Nguồn: news.zing.vn

Tôi đang ngồi trên tàu bay bay đi Sài gòn, đang trên những tầng mây. Nhìn qua ô cửa sổ, mây như những ngọn núi chập chùng, trắng xoá...

Sài gòn, cái tên tưởng sẽ vĩnh viễn gắn với thành phố đã từng được vinh danh là hòn ngọc viễn đông, nay đã đổi thành tên của một người, có lẽ cho giống với những thành phố đổi tên ở nước Nga Xô Viết cũ... Sài gòn thân yêu của tôi ngày xưa chừ đã đổi thay biết mấy! Ngày xưa dân số chưa tới 4 triệu. Nay đã gấp hơn 3 lần . Ngày xưa đi qua quận tư, đi đến Gò Vấp, đi hết Phú Lâm là hết SG, đi nữa chỉ là lau sậy hoang vu... Bây chừ thì ngùn ngụt... 

Hồi xưa, cụ Huỳnh Thúc Kháng từng có một câu đúc kết chỉ có 6 từ mà gói ghém hết tính cách người dân ba miền thật tài tình. Đó là: Bắc trí. Trung dũng. Nam nhân. Nay Bắc vẫn trí, nhưng trí trá nhiều hơn. Nay vào Nam, nào tìm đâu ra được chữ Nhân. Mà nếu người nam gốc còn giữ Nhân chắc họ không tồn tại được. Giáo dục đảo lộn. Trật tự đảo điên. Tính cách con người làm sao giữ được!..

Nói dài dòng để lan man đến những áng mây. Ngày xưa còn bé, tôi thường mộng mơ theo những áng mây, những áng mây bồng bềnh trên trời cao. Tôi thường ngửa cổ ngắm nhìn và chờ đợi sẽ có một cô tiên hiện ra trên đó, sẽ có một tiên ông dài râu phe phẩy phất trần... Và, những đám mây có khi hiện hình thành con gấu, có khi là con trâu, có khi là con hổ... Con hổ đang ví bắt con nai. Bỗng một chốc, con nai biến thành con chó, và con hổ biến thành con mèo, rồi hai con quyện vào nhau, biến thành ông già với đôi mắt xếch... 

Tôi cứ mộng mơ và dệt bao câu chuyện thần tiên trên những đám mây. Tôi mơ có ngày mình sẽ bay lên trên bầu trời. Mình sẽ đứng trên những chòm mây, như những tiên ông...

Rồi khi được ba cho đi tàu bay lần đầu tiên. Tôi hồi hộp lắm. Chiếc DC3 bay dần lên cao. Kìa xa xa vô số là mây. Chiếc tàu bay bay vào trong đám mây khổng lồ. Lòng tôi lo sợ. Và chút tò mò. Không biết điều gì xảy ra. Mình có gặp mây không? Có những con rồng ẩn trong ấy không?... Và rồi mây như những bóng sương mù bên cửa sổ. Và rồi tàu bay chui ra khỏi đám mây, bỏ đám mây ở xa. Mây vẫn tụ trắng xoá như núi chập chùng. Nhưng trong lòng tôi đã tan tành hết những mộng mơ, những suy tưởng về mây... Mây chỉ là bụi, là sương. Mây đâu có phải như núi trắng để tiên ông, tiên bà về ngự...

Hôm nay bay trên những đám mây. Lòng chợt nhớ về những mộng mơ thời thơ ấu mà lòng bâng khuâng, bởi hôm nay là rằm trung thu tháng tám. Trung thu thế kỷ 21 này có em bé nào nhìn trăng còn thấy có cây đa, chú cuội? Thấy rõ ràng như tôi ngày xưa ngẩn ngơ mê mẫn những đêm rằm và ước ao được nắm rễ một gốc cây đa mà bay lên trăng?...

Chiếc DC3 với chuyến du lịch hàng không đầu tiên đã xoá những mộng mơ về mây trong tôi. Rồi khi tuổi niên thiếu chưa qua, những chiếc Appolo đã xoá luôn hình ảnh chị Hằng và chú Cuội. Thì hơn 50 năm sau bây giờ, giữa một thế giới rõ ràng, mạch lạc và thực dụng, làm sao bắt các em mộng mơ thấy được chị Hằng với lại cây đa ?!!!

Vật đổi sao dời. Đời là những hợp tan. Và những đám mây có lẽ là hình ảnh rõ nét nhất của sự hợp tan. Mới đó là tiên là phật là con gấu con rùa. Bỗng tan thành khói, thành...mây!

Bay trên những đám mây. Nghĩ lan man. Chẳng có chủ đề nào. Đúng là LAN MAN TRÊN NHỮNG ĐÁM MÂY...


Nguyễn Quang Chơn
Sài gòn, rằm Trung thu 2015