Nhóm bạn kéo đến thăm anh bị ngã xe gãy tay. Anh ngồi đó, cánh tay băng trắng. Mẹ anh một bên, mắt nhìn anh thương xót. Mẹ ra dấu nhắc anh lấy nước tiếp khách. Tóc mẹ trắng xoá. Mặt mẹ nhăn nheo...
Nhà anh theo đạo tin lành. Tôi chưa thấy cặp vợ chồng nào như anh. Hai con đi học ở nước ngoài. Đã bao năm anh và chị chăm sóc ông bà cụ thân sinh anh. Năm kia cụ ông mất lúc 100 tuổi. Năm nay cụ bà cũng vừa 100!...
Đã hơn chục năm, các cụ yếu và lãng, không tự ăn uống, tiểu tiện được. Anh chị phải lo tất cả. Ông bà lúc nhớ lúc không. Và đặc biệt nghiêm khắc với anh chị như những ngày anh chị mới cưới nhau. Cười cũng không được. Ồn cũng không xong. Vắng nhà lâu cũng trách móc. Đút ăn không vừa lòng cũng mắng la!...
Biết chuyện nên tôivẫn thầm phục ở anh lòng hiếu thảo. Nhưng tôi phục chị hơn bởi nỗi phi thường! Nỗi phi thường của nàng dâu đối với mẹ cha chồng!
Anh bạn tôi ĐC thường tuyên. Đối với tôi, ai yêu quí cha mẹ là anh hùng! Và tôi cũng muốn nói. Anh chị đối với tôi. Anh chị là anh hùng!...
Đêm nay, anh và mẹ tiếp chúng tôi. Mẹ không nói được. Chỉ ra dấu cho anh lấy nước tiếp bạn bè. Mẹ vẫn hiền dịu và nghiêm khắc với anh như. Có lẽ. Khi anh còn tuổi ấu thơ, lúc đưa bạn về nhà. Mặc dầu. Nay anh đã quá 60 và đang rót rượu mời khách!...
Nhìn mẹ. Tôi thấy mẹ đẹp. Mẹ đẹp. Và tôi nhớ mẹ tôi. Và tôi xin anh cho tôi vẽ mẹ!...
Và tôi vẽ mẹ. Tôi đang vẽ mẹ anh. Không. Tôi đang vẽ mẹ tôi. Đang vẽ mẹ anh ĐC. Đang vẽ mẹ anh TCS. Đang vẽ mẹ nhiều lắm bạn bè... Và tôi khóc. Và tôi hát. Tôi vẽ mẹ trong tiếng hát, trong nước mắt. Tôi thấy mẹ bay bay. Tôi thấy tôi hiu hắt. Tôi thấy quanh tôi là bầu trời bồng bềnh. Tôi kéo từng nét thật chậm. Mẹ, mẹ...
" Rồi một ngày nào đó con về, nhìn mẹ yêu, nhìn thật lâu, rồi nói với mẹ rằng, mẹ ơi, mẹ có biết hay không? Biết gì? Biết là, con yêu mẹ không?..."
NQC
ĐN, 06.4.15