Monday, April 6, 2015

QUA MỸ

Những Việt kiều về thăm quê hương. Thường được bà con, bè bạn quí mến. Đón đưa tận sân bay. Ngày ngày hết thăm nơi này, lại viếng nơi kia. Việt kiều nhớ quê hương, thương kỷ niệm nên muốn đi khắp nơi, muốn ăn đủ thứ. Chỗ nào cũng thích, ăn gì cũng ngon. La cà suốt ngày không thấy chán... Rồi thấy bạn bè anh em chân tình quá nên thường nói câu. Bao giờ có dịp qua bển nhớ gọi mình nghe. Nhớ gọi mình nghe...Quí lắm!...

Mà qua bển. Ở bển hổng giống ở mình. Ở bển mọi người đều tất bật đi làm. Chỗ làm thường lái xe vài tiếng đồng hồ. Ra đi vội vàng từ sáng sớm, chiều về đến nhà là tối mịt. Mà lơ tơ mơ là lay off (mất việc) như không, nên chăm chỉ và kỷ luật lắm. Ở bển đàn ông là vai phụ. Vai chính là đàn bà, trẻ con và súc vật. Nên ở bển ông đi làm ở hãng về nhà rồi thì ông cũng khó đi đâu!...

Mà lại bị nghiêm cấm lái xe khi có men bia. Ở bển đến nhà nhau thường mất vài chục phút lái xe vù vù trên free way, nhức đầu lắm. Ở bển cái chi cũng phải có 
plan (kế hoạch). Ngày nghỉ mà lông bông đâu đó bỏ bê vợ con thì coi chừng, có ngày ra đường mà ở!...

Bởi vậy. Ở bển không như ở ta, bạn bè về là nghỉ, đón tận sân bay, rồi kéo ra quán ngồi nhậu ngất nga ngất ngưỡng, rồi kéo vô karaoke, rồi rủ vào massage..., đi cả ngày về nhà đỏ gay, lè nhè. Vợ có hỏi đi đâu. Ờ, tiếp thằng A ở về Mỹ về. Vợ cũng ok. Ok vì lâu lâu bạn bè ở bển mới về. Mà không ok cũng có được đâu!...

Bởi ở bển bận bịu lắm nên khi nghe người quen ở VN qua là bạn phải xin một ngày ...bịnh để đưa bạn đi...ăn phở. Rồi đi uống cà phê. Rồi...về. Vì hết giờ! Ở bển ăn sáng ăn trưa là một!

Nhậu ngoài đường thì không dám liều vì bị tước bằng lái như chơi. Giỏi lắm thì mời bạn về nhà một tối. Cơm nước thì ê chề, ngon lắm, vì Mỹ mà! Cái chi không có. Cứ order rồi to go về thôi. So với đồng lương bên Mỹ thì một bữa tiệc 100, 200 đô rẻ rề! Mà đối với dân "Việt gian", nhậu ở nhà ở Mỹ thì dzui chi! Vợ và con nghiêm túc quá, đâu có nói bậy được. Đặc biệt là mấy đứa nhỏ đã Mỹ hoá, đâu có chịu nỗi kiểu bỗ bã VN. Ồn ào, nói tục là bị complain (phàn nàn) như chơi. Nhậu mà cứ như họp chi bộ không bằng! Vì vậy nhậu ở nhà Mỹ cũng có khác nhậu ở VN. Ồn ào quá hàng xóm gọi 119 cũng phiền!...

Nên có nhiều người được qua Mỹ mấy ngày. Gọi bạn. Ngày thường thì bạn chịu chết. Busy. Ngày weekend thì trưa bạn đón đưa đến chợ Việt Nam làm tô phở. Ngồi cà phê tán chuyện trước 75 sau 75 rồi về nằm một mình ở nhà bà con hay motel, bước ra bước vô. Tiếng không biết. Xe không có. Mà có cũng không dám lái. Taxi thì không thông dụng. Xe ôm cũng không. Buồn chán lắm... Nằm lên nằm xuống chờ người nhà về, chờ bạn bè rảnh... Buồn, nhiều khi lại trách!...

Trách bởi vì chưa hiểu bên bển thôi. Bên bển khác mình. Mình thì tự do vô lối. Làm nhà nước lương bổng ì xèo, giờ giấc lung tung. Còn bên bển thì tự do có tổ chức. Có pháp luật. Mất job là mất nhà, mất vợ! Vì vậy. Ở bển đâu có kêu đâu chạy đó được. Đâu có muốn nhậu chỗ mô cũng ok. Đâu phải mọi ngày trong tuần đều là chủ nhật. Nên phải cảm thông!...

Qua bển. Muốn vui phải báo trước, phải có kế hoạch cả tháng nghe cha!

Biết rồi thì nếu có qua lại Mỹ, thấy bạn bè dzậy cũng đừng trách cứ, đừng buồn vẩn vơ, tội bạn!...

06.4.15
NQC, nhân có người bạn lần đầu đi Mỹ về than phiền bè bạn