Sunday, April 5, 2015

MỘT GIỜ TRONG PHÒNG CẤP CỨU BỆNH VIỆN

Vừa từ sân bay bước vào nhà. Chuông điện thoại reo. Một người bạn báo. Anh Tr. vừa bị ngã xe, gãy tay, đang cấp cứu ở bệnh viện đa khoa, anh quen biết nhiều nhờ đến giúp giùm. Tr. là người bạn cùng bơi biển với tôi mỗi ngày, tuổi cũng trên 60. Vui vẻ. Quảng giao...

Tôi chạy vội đến phòng cấp cứu. Tr đang nằm trên giường, vừa ôm cánh tay, vừa la đau oi ói. Anh bảo. Đang đi lên nhà người bạn. Một cậu thanh niên phóng lên kéo tay lái anh làm anh ngã. Anh chống tay và rồi cánh tay như gãy. Cậu thanh niên chạy luôn. Anh gọi bạn đưa đến đây!...

Bác sĩ đã xem cho anh và đưa đi chụp X ray để xem vết gãy để có phương án chữa trị...

Trong lúc chờ kết quả phim và bác sĩ chuyên ngành xuống xem. Tôi ngồi bên động viên anh chịu cơn đau.

Một giờ trong phòng cấp cứu mà sao quá nhiều sự kiện. Một người đàn ông mặt mày be bét máu, đang bất tỉnh. Các y tá, bác sĩ xúm quanh. Anh ta bị tai nạn xe máy. Một ông cụ hơn 80 đang bất tỉnh nhân sự được đưa vào, đưa cụ đi có ông lão khoảng trên 60, chắc là con trai đưa cha vào viện cùng vài bà sồn sồn, chắc con gái hoặc dâu. Cụ ông được bác sĩ xem xét kỹ và sau đó tôi thấy họ banh miệng cụ ra để bơm hay nhét cái gì vào đó. Một cô y tá kéo dương vật ông cụ ra và cố đẩy vào lỗ tiểu một đường ống dài, nối với một túi nilon...

Xe cấp cứu lại đẩy vào một cố gái trẻ. Đi theo là một cô bé trẻ hơn. Bác sĩ hỏi. Cô bé bảo chị này cùng dãy nhà trọ. Đang ngồi bỗng nhiên ngất xỉu. Hỏi tên họ. Chỉ biết gọi chị Quỳnh, còn họ và quê quán ở đâu thì không biết. Tôi thấy bác sĩ soi mí mắt, thăm khám, đo huyết áp..., cô gái vẫn mê man...

Lại đẩy vào một bà cụ khoảng trên 70. Rên hư hử và chỉ nằm nghiêng không nằm thẳng được. Người nhà đưa đi là người con cũng nhăn nheo già nua...

Những tiếng rên đau đớn. Những khuôn mặt lo lắng. Những bóng trắng y bác sĩ chạy qua chạy lại. Những tiếng xe cấp cứu dừng lại, đẩy bệnh nhân vào. Phòng cấp cứu buổi tối cuối tuần thật là căng thẳng, thật là bận rộn, máu và nước mắt và những khuôn mặt âu lo...

Chợt nghĩ về qui luật sinh lão bệnh tử. Tử thì phải tử rồi nhưng mong là đừng phải vào bệnh viện. Một giờ ở phòng cấp cứu thấy sao đời người mong manh mà cũng sao dai dẵng. Người trẻ thì bỗng nhiên ngã chết. Người đã 80, 90 thì được cấp cứu lại sống. Chết hình như cái số. Muốn chết cũng đâu có dễ. Muốn sống cũng đâu có gì đảm bảo. Một người nổi tiếng ở thành phố tôi to như gấu. Khoẻ như voi. Chơi thể thao đam mê. Vậy mà bổng nhiên lòi ra bệnh trọng rồi chết. Chẳng ai tin được. Ngay cả ông chắc cũng vậy!

Một giờ trong phòng cấp cứu. Thấy tử sinh là lẽ vô thường. Nghĩ về mình. Thấy đã tuổi sáu mươi. Đã sống khá đủ. Việc gia đình. Việc xã hội. Việc anh em bè bạn. Cũng đã xong. Có đi thì cũng được rồi. Vui thôi. Xin đừng sống quá dai dẳng như ông cụ, bà cụ mình nhìn thấy tối nay. 

Một giờ trong phòng cấp cứu. Về nhà cứ bần thần, ngẩn ngơ hoài...

NQC, thứ bảy, 4.4.15