Tôi cũng vậy. Hồi trước thì quanh tôi nào desktop, ipad, laptop, iphone,.., lúc nào, ở đâu, cũng phải...internet. Chừ, học cách đơn giản hoá cuộc đời, bỏ hết... Bỏ. Nhưng, internet thì không bỏ được. Bởi kiến thức. Bởi bạn bè. Bởi cõi ta bà thế giới này, đều nằm trong...internet, nên phải giữ lại cái iphone... Sáng ngủ dậy. Switch on và search vào internet là biết hết. Nào ông Obama mới tiếp giáo hoàng, nào ĐC vừa đi ăn trưa với bạn bè về, nào...TTNM vừa bị xoá sạch sành sanh blog...
Nói đến TTNM, lại nhớ mình cũng có cái blog " Góc Bè Bạn". Kinh quá. Bao nhiêu yêu thương. Bao nhiêu bè bạn. Bao nhiêu kỷ niệm đều bỏ trên đó. Rủi như mà bị delete như NM chắc là buồn kinh khủng lắm! Mà cũng chưa kinh bằng cái ông face book. Mình mới ghé phòng tranh người bạn, lấy một bức ủng hộ. Về nhà đã có phone từ Mỹ. Ông mới lấy bức tranh của VD hả. Trời! Răng biết? Cái mặt ông chình ình trên face book kìa! Khổ! Lang thang bờ hồ. Gặp ông bạn nhà báo, hoạ sỹ đang hành nghề. Ngứa tay ngồi ké vẽ chơi. Một người bạn gái quen hồi mổ hồi mô bỗng ngang qua. Vậy là vẽ. Hôm sau có phone bà xã: rảnh ghê hỉ, em út vừa thôi nghe Chơn. Trời. Cái gì vậy? Xem U tube nè! Xem rồi thất kinh! Lạy ông internet, lạy em tôi ở bụi này!
Hôm nay ngủ dậy, thấy Duyên gởi bài "Sóng thần" nói chuyện trang TTNM bị gió cuốn trôi. Lòng tiếc hùi hụi! Mình cũng đã nhiều lần tự hại mình. Viết cho đã đời mà không "save". Đến khi mõi tay đụng cái nút chi đó là "xoẹt". Mất hết. Muốn khóc mà không khóc được. Cái con khỉ computer với internet ni mệt quá. Vui thì cũng vui mà phiền thì cũng phiền. Chả bù mấy em chân dài cứ muốn nổi tiếng, ồn ào là thi thoảng lộ một vài mẫu da thịt lên mạng hay face book, hay nhờ bạn post lên đâu đó là nghe ào ào đá ném. Là nổi như cồn!...
Internet ơi internet. Yêu thì cũng yêu mi thiệt. Không có mi không biết đời tau ra răng. Mà cũng ghét mi quá internet ơi!!!
NQC
Sài gòn, 2.10.15