Friday, July 25, 2014

NHỮNG CHUYỆN RẤT NGẮN

HẸN,

Bố anh xưa vất vả trong nam ngoài bắc cho anh được học hành đến nơi đến chốn. Nay anh là người thành đạt nơi thành phố, bố một mình ở quê nhà. Thi thoảng anh về thăm, hỏi bố: bây giờ đất nước đổi mới, cái chi cũng có, bố cần gì con mua cho. Bố anh nhìn xa xăm: bố muốn đi Sài gòn một chuyến thăm những người bạn đã giúp đỡ bố năm tháng ngày xưa. Anh hứa sẽ đưa đi. Nhưng hết công việc cơ quan, hết đưa vợ con đi nghỉ mát, hết bận công tác xa, anh chưa thực hiện được. 
Một chiều hè gia đình anh đang nghỉ mát ở Mũi Né thì nhận tin bố anh đã qua đời vị bị truỵ tim...

Nhìn đôi mắt bố trên bàn thờ nhìn anh trìu mến. Anh khóc. Làm sao còn đưa bố vào Sài gòn được nữa


CÁI TỦ,

Cái tủ thờ đã cũ, loong bách, sờn vẹt. Mẹ anh cứ tu sửa mãi. Anh muốn mua một cái tủ mới đẹp, đắc tiền thay thế. Mẹ anh không cho, ngậm ngùi: Ngày xưa ba con đi làm mướn dành dụm cả mấy năm trời mới mua được cái tủ này để thờ ông nội con. Đừng vất đi mà tội!


NGHỀ,

Hai đứa trẻ chơi chọn nghề. Một đứa bắt đứa kia làm thợ hồ. Thằng bé ngúng nguẩy. Không. Tớ làm bác sĩ như bố tớ kia. Tớ không làm nghề thợ hồ hèn hạ đó!

Ở một góc nhà, ông nội thằng bé đang rưng rưng nước mắt. Ông nhớ ngày xưa đã làm thợ hồ vất vả ra sao để nuôi con trai ăn học!


CÔNG DÂN GIÁO DỤC

Cuối tuần, anh chị chọn một quán cà phê đẹp, nhạc hay để thư giãn. Bàn bên cạnh có một thanh niên bước vào với ipad. Cậu vừa phì phèo điếu thuốc, vừa mở nhạc trẻ ồn ào, vừa lim dim lắc lư. Anh chị khó chịu, chuyển sang bàn khác xa hơn. Chị nói với anh. Bọn trẻ bây giờ sao ích kỷ, không biết gì đến chung quanh như những bài học ngày xưa mình được dạy trong những giờ công dân giáo dục. Anh cười. Bây giờ có giáo trình công dân giáo dục đâu!


TỪ THIỆN,

Chiếc xe chở một người đẹp chân dài và một lô quà cùng cả một ê kíp quay phim chụp ảnh đến thăm một làng cô nhi. Người đẹp trao quà cho từng em bé. Nàng ôm các em vào lòng, hôn lên má các em, mắt  rưng rưng ngấn lệ xót thương...
Ra khỏi cổng cô nhi viện. Hai em bé ăn mày nhớp nhúa níu tay cô xin tiền. Cô hất vội tay, mở cửa xe và phủi vết bẩn trên tay áo. Lẫm bẩm. Người đâu mà nhớp dữ vậy không biết. Đã thế lại còn bôi lên chiếc áo cả ngàn đô của mình!


Ô TÔ,

Bạn tôi rất giàu. Mỗi sáng ra biển tôi đều thấy anh đi xe máy. Bèn bảo: ông nên mua xe hơi mà đi cho an toàn. Thời buổi bây giờ bọn trẻ chạy xe ẩu, nguy hiểm lắm!
Vài tháng sau, thấy bạn tôi lái một xe đời mới đẹp.

Một sáng mùa Đông mưa nhiều. Thấy bạn trùm áo mưa chạy xe máy ra đường khổ sở. Tôi hỏi. Xe hơi ông đâu rồi? Thôi. Trời mưa thế này mà chạy ô tô bẩn xe hết!


NHÀ HIỀN TRIẾT,

Anh luôn cho mình là người thông thái. Am hiểu sự đời. Hướng dẫn mọi người sống cho đúng nhân cách, hướng tới chân, thiện, mỹ... Anh được rất nhiều người thán phục, suy tôn...

Anh trở về nhà. Vợ đã ly dị đang đòi bán chia nhà. Con đã bỏ ra ngoài thuê ở riêng. Ly rượu độc ẩm. Anh lẩm bẩm. Sắc sắc, không không...


NỢ,

Hắn đẩy chiếc xe chất đầy ve chai, bao ni lông nhặt nhạnh, chợt nhìn thấy một người đàn ông vừa mở cửa xe trước mặt. Hắn chưa kịp lánh mặt thì người đàn ông đã cất tiếng. Anh A. Anh A. phải không? Hắn cúi đầu lí nhí. Người đối diện chính là người đã từng khốn đốn vì hắn, phải bỏ thành phố mà đi khi hắn còn là công an khu vực và anh là lính Sài gòn đi tù về... Rồi vì một "tai nạn nghề nghiệp", hắn phải ra khỏi ngành, bị tước quân hiệu, ra khỏi đảng, và lưu lạc về đây...
Hắn sợ...
Chợt người đàn ông nhìn hắn với ánh mắt thương cảm, móc túi đưa cho hắn một triệu bảo mua quà cho các cháu, vỗ vai hắn thân thiện rồi bước lên xe.
Hắn nhìn theo ngơ ngác, không hiểu vì sao!...


GIỌNG QUẢNG

Từ miềnTrung quê nghèo, Th. được cha mẹ cho đi học ở miền Tây nam bộ. 
Được một năm, nhân dịp tết Th. về thăm nhà. Gặp ông nội, Th nói rặt giọng miền nam, thậm chí nói ngọng R thành G đặc sệt như dân miền Tây chính cống...
Ngày Th. chào ông để đi. Ông bọc một con chó  trong rọ nói: con đem con Lu vô trong đó nuôi giùm ông. Th. trả lời: trời ơi, ở trỏng bao nhiêu chó đẹp. Ông bảo cháu đem con Lu nhà quê này dô nuôi làm gì? Ông cười bảo: nhờ con nuôi con Lu để sang năm con mang nó về rồi để lại với ông. Con đi. Nó sủa tiếng miền Tây nam bộ. Để ông nghe đỡ nhớ con!
(ST)

NQC
Sài gòn, tháng 7, 2014