Monday, July 28, 2014

NHỮNG CHUYỆN THẬT NGẮN 2

BẤT CÔNG

Chồng chị là quan lớn ngành hải quan. Chị là dân kinh doanh bất động sản. Chị rất hay làm từ thiện, là ân nhân của các viện mồ côi. Chùa chiền là nơi chị cùng bạn bè thường xuyên đóng góp công đức hàng tỷ đồng. Nhà chị thường được các thầy về cúng kiến, cầu an, cầu siêu. Chị luôn xuất hiện trên ti vi với vai trò tài trợ những cuộc kêu gọi từ thiện...

Hôm nay người ta lại nghe chị chửi trời, trách Phật khi chồng chị bị bắt vì một vụ tham nhũng lớn. Chị cũng sắp sửa đi tù vì gian lận bất động sản. Không còn thấy chị lên ti vi. Các thầy cũng không còn đến cầu an cho gia đình chị nữa.  Chị  ngạc nhiên không biết vì sao ông trời bất công. Bao người không làm từ thiện, không cúng kiến chùa chiền, lại sống bình an, hạnh phúc. Còn chị, chị làm đủ thứ, sao lại khổ thế này!

NGỤY  BIỆN


Một tạp chí chuyên san của một ngành dịch vụ lớn in hình bìa một cô gái rất đẹp, khuôn mặt hớn hở, tay xách một lồng chim, ung dung trên phố.

Tạp chí được truyền bá khắp nơi trên các tuyến giao thông, du lịch.
Một ông sếp thấy được. Gọi đến vị phụ trách. Đất nước đang tham gia chương trình quốc tế bảo vệ thiên nhiên, động vật hoang dã, mà sao các anh lại cho đăng trên trang bìa bức ảnh này. Phản cảm quá! 

Dạ thưa anh, cô gái trong hình đang mang chim đi phóng sinh đó ạ!

Điểm 10 cho nguỵ biện!

THỊT CHÓ

Anh rất thích thịt chó. Con Vàng anh nuôi trong nhà cũng chờ đến ngày là mời bạn bè đến nhà đánh chén. Anh hay vuốt đầu nó. Mau béo lên nghe con. Tháng tới là ông tiếp bạn bè ông rồi đó!
Con Vàng hình như cũng biết nên nó hay lãng tránh anh.  Nó chỉ thân thiết với thằng con trai 3 tuổi của anh...

Một ngày nhà anh bị hoả hoạn. Vợ anh thoát được ra nhưng con anh còn ngủ bên trong. Mọi người đang tập trung cách cứu thì một bóng nhỏ phóng vào nhà như một mũi tên. Lát sau, con Vàng đã lôi thằng bé ra. Thằng cu tức tốc được đưa cấp cứu. Con Vàng bị bỏng khắp người khét lẹt và hai mắt bị đui, lăn lộn rít lên những tiếng đau thương...

Đám cháy được dập tắt. Vợ con anh an toàn. Con Vàng đã chết. Một thằng bạn xin con chó về để chén. Anh bỗng nhìn thẳng vào mắt bạn và tát một bạt tai. Rồi anh khóc!


BÀ BÁN VÉ SỐ

Thềm nhà anh luôn được phủ mát bởi bóng cây xà cừ cổ thụ. Mỗi trưa đi về anh thường thấy một bà cụ bán vé số ngồi nghỉ mát trước hiên nhà. Cụ thường chào anh và nói. Cho già nghỉ nhờ chút nghe. 

Anh hay vào nhà mang ra cho cụ một cốc nước chè xanh mát. Thi thoảng anh cũng mua cho cụ vài tấm vé lấy thảo nhưng chưa bao giờ được trúng. 
Bẵng một thời gian không thấy cụ già nghỉ ở hiên nhà. Anh bâng khuâng nghĩ chắc cụ đã qua đời. Và rồi anh cũng quên...

Ngày chuẩn bị cưới vợ. Anh đến thắp hương bàn thờ nhà vợ. Bức hình bà cụ trên bàn thờ nhìn anh ấm áp. Vợ anh nói nhỏ. Bà ngoại đó. Hồi xưa bà bán vé số giúp mẹ nuôi chúng em ăn học nên người...


ĐẠI GIA

Căn biệt thự rộng đẹp yên tĩnh, hồ cá trước hiên với những con cá Koi Nhật bản bơi lội bình yên. Anh đang ngồi một mình hoang vắng. Anh định gọi vợ về nhưng anh biết vợ giờ này đang ở phòng gym tập thể dục và tán gẫu với bạn. Thằng con trai nghễnh nghễnh ngãng ngãng đang chơi game trên lầu...

Vậy là hết! Mới mấy tháng trước đây anh thấy mình hạnh phúc quá chừng khi anh đã hoàn thành mấy phi vụ làm ăn hoàn hảo. Anh đã bẫy một thằng bạn GĐ vào tù và chiếm trọn cổ phần nó ở công ty,  đưa một đàn em tay chân  lên thay thế. Anh đã sắp xếp một vụ mua bán cổ phiếu thật đẹp để anh trở thành cổ đông chi phối, làm chủ tịch của công ty A đình đám. 

Đám làm ăn tài chính đã phải né sợ anh. Giới làm ăn giang hồ đã phải kiêng nể anh!

Vậy là từ một chân đất vùng quê, anh đã thành một đại gia thành phố. Trả được nỗi nhục của cái nghèo hèn thuở hàn vi. Giấc mơ tiền tài, danh vọng của anh đã thành hiện thực khi anh chưa tới 60. Anh đã nghĩ mình cần phải hưởng thụ. 

Chiều nay, thấy cơn đau dai dẵng ở ngực không giảm. Anh vào bệnh viện chụp cắt lớp toàn thân. Bác sĩ kết luận anh bị K phổi giai đoạn 3. Phải mổ gấp. Tờ giấy kết luận anh vẫn cầm chặt nơi tay.

Căn biệt thự vẫn yên tĩnh, những con cá Koi Nhật bản vẫn bơi bình yên trong hồ...

CON TRAI

Chồng mất sớm, bà ở vậy tảo tần rau sắn nuôi thằng con trai mới 9 tuổi đầu. Thằng bé được lên thành phố học rồi ra trường ở lại trên đó làm việc. Bà bán nhà và mảnh vườn quê theo con lên phố. Mua được một căn nhà 2 tầng khá rộng, xinh xinh...

Anh lấy vợ. Vợ anh là con một giám đốc sở đang quản lý ngành hàng công ty anh. Anh cũng được cấp trên  quan tâm từ đó.

Anh dọn một phòng nhỏ gần bếp cho mẹ. Vợ anh cũng không cho bà nấu cơm vì bảo bà ở dơ. Biết con dâu không thích bà ngồi cùng mâm ăn nên bà ăn dưới bếp cùng người giúp việc. 

Ngày anh nhận chức phó giám đốc công ty, vợ chồng anh tổ chức bữa tiệc lớn ăn mừng cùng những người khách sang trọng, xe hơi đưa đón dập dìu.

Cô con dâu mang vào phòng cho bà một tô cơm. Trên có một con cá kho khô, một lát thịt chiên, vài cọng rau. Chắc cô mua đâu đó ở quán cơm bình dân gần nhà và nói. Hôm nay nhà có khách quan trọng. Mẹ ăn trong này và đừng ra ngoài làm chi làm xấu mặt anh nghe!

Phòng ăn bên ngoài ồn ào vui vẻ. Tiếng cụng ly, tiếng chúc mừng vọng cả vô phòng bà đã được khép chặt.

Bà ăn gần xong bát cơm bỗng mắc nghẹn. Cục cơm cứng giữa cổ nuốt mãi không trôi. Bà cần một ly nước nhưng phải bước ra ngoài. Bà nhớ lời dặn con dâu nên không dám. Bà cố nuốt. Càng cố càng khó thở. Bà vuốt ngực nhưng càng lúc càng mệt. Rồi bà ngã sóng xoài trên giường, tô cơm ăn chưa hết vung vãi chung quanh. Mắt bà mở trừng trừng không bao giờ nhắm nữa.

Ngày hôm sau người ta thấy vợ chồng anh vật vã bên linh cửu mẹ. Bao nhiêu là vòng hoa và phong bì cúng viếng. Ai cũng thương cho vợ chồng anh hiếu để. Anh khóc, chưa làm chi được cho mẹ mà mẹ đã qua đời!...

Đà nẵng, NQC, tháng 7, 14