Saturday, September 12, 2020

Nhật ký cách ly

Cách ly, giãn cách

Cách ly có nghĩa là “cách trở” và “ly biệt”. Tiếng Anh gọi là isolate. Tiếng Pháp đọc là isoler. Dịch nghĩa văn vần là “Anh ở đằng anh, tui đằng tui. Tình nghĩa đôi ta có thế thui!”.  Còn giãn cách. Giãn là...xê ra. Cách là khoảng cách. Tiếng Anh distance, tiếng Pháp distancer. Nghĩa là : “ chàng ở Tương giang đầu, thiếp ở Tương giang vĩ. Cùng ẩm Tương giang thuỷ...”... Như vậy cách ly là...ly cách hoàn toàn. Giãn cách là.... cách nhau một đoạn....

Dài dòng rứa bởi vì từ ngày có con “giũ háng” xâm nhập, hai cái từ ni bỗng nhiên quen thuộc. Và model “khẩu trang”, face mask bỗng nhiên “hot”, được bàn cãi ầm ào trên mạng....

Thành phố tôi đang bị vừa cách ly, vừa giãn cách. Mấy cái bệnh viện trung tâm mà mấy vị mang ký hiệu 416, 417, 418..., viếng thăm đã bị cách ly hoàn toàn, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Phần còn lại thì giãn cách. Đứng xa nhau 2 mét, mặt che kín khẩu trang. Khỏi có bắt tay, ôm vòng thân thương nữa. Tôi và em hàng xóm đứng nhìn nhau thấy hai con mắt!...

Đã có một đợt cách ly và giãn cách rồi nên lần này tâm lý bớt hoang mang, tinh thần bớt chao đảo. Sáng ngày 28/7, tự động các hàng quán “không cần thiết” tự động đóng cửa, tôi đầu tóc dài, chạy vòng quanh không quán cắt tóc nào làm việc. Các quán cà phê, quán ăn treo bảng “hàng bán mang về”, mọi người vui vẻ xếp hàng, cách nhau 2 mét, vợ tôi cẩn thận hơn, đứng cách...2 mét rưỡi!...

Cũng may. Cái “in tẹt nét”, cái “phây xờ bút” không bị cách ly, không bị giãn cách. Nên đi loanh quanh nhìn vào quán xá hoang vắng. Thấy ông chủ một cái phôn, 2,3 người giúp việc, trên tay mỗi người một cái phôn, phận ai nấy biết, chuyện ai nấy nghe. Im lặng, độc lập, giãn cách, có người trầm tư, có kẻ mĩm cười!...

Đâu có cần mở ti vi. Đâu có cần mua tờ báo. Đâu có cần radio. Mở mắt ra là nghe vợ báo cáo. Đà nẵng đã có ca thứ 8. Làng Dương sơn quê ông có một em dương tính. Tôi pha một ấm trà, chưa kịp uống, “phát ngôn viên” riêng đã thông báo tiếp chỉ thị chính phủ, địa điểm không lui tới. Rồi tin xe cán chó. Chó cán xe..., đủ đầy, không thiếu thứ chi!...Tui thấy mình sướng. Cách ly cũng sướng. Lười chảy thây, nằm ngửa một chỗ cũng có đồ ăn, thức uống, lại được cập nhật thông tin nóng bỏng hàng giờ!...

Thôi thì cách ly. Con trai ở nhà con trai. Con gái ở phương con gái. Bạn ở nơi bạn. Tôi ở nới tôi. Miễn là chợ búa, siêu thị đừng đóng cửa. Miễn là điện đừng mất. Internet đừng sập. Smart phone không bị hỏng. Vậy là được rồi, đâu có xa gì đâu. Hãy tập sống ảo với thế giới 4.0, ta và mọi người lại đang cùng nhau chat chit, đang tám vi vu, live tream, nhậu online thoải mái...

Mới có 2 ngày. Còn 12 ngày nữa mới hết đợt 1. Chưa tìm ra thằng F0 là còn khổ. Không biết hắn đang ẩn náu nơi nao. Em Hà nội. Anh Sài gòn. Thôi ráng giữ mình. Còn chúng tôi. Đang sống chung với lũ. Lũ thì cũng lạnh đó nhưng chẳng đến nỗi nào. Còn có phù sa internet, face book, làm ấm áp lòng người!...

Nguyễn Quang Chơn,
Ngày thứ hai giãn cách xã hội
29.7.20