Saturday, September 12, 2020

Nhật ký cách ly

Ngày thứ ba, 4 giờ trước chỉ thị tăng cấp độ cách ly

Thông tin mới từ chính phủ 13:00 hôm nay 30/7. Tất cả các hàng quán tại ĐN đều đóng cửa, miễn “bán hàng đem về” nữa. Vậy là độ giãn cách xã hội đã tăng lên một bậc cao hơn. Cứ như báo động bão lũ, lụt lội vậy. Cứ cấp cao hơn là nguy hiểm hơn! ĐN đã thêm 7 người nhiễm vuhanvirus, đa số là các bệnh nhân từng nằm bệnh viện đa khoa...

Mở mắt cộng đồng mạng đã ầm ào. Con đường Bạch đằng tuyệt đẹp cho người đi bộ, tập thể dục sáng đã bị giăng dây, cấm người tụ tập....

8:00, chúng tôi đi bộ ra chợ Hàn. Chợ Hàn là một chợ “sang trọng” và lớn nhất ĐN, sáng nay thưa thớt, vắng người. Các sạp hàng thịt đã sạch sành sanh. Thịt được gói thành lô vào bao nilon. Hỏi và được biết, các bạn hàng đã dặn trước, nên không còn hàng bán lẻ! Quày hải sản cũng thưa thớt trên sạp. Người ta đã “khoắng” tự lúc nào. Ngang qua các siêu thị, người dân đang xếp hàng 2m, khẩu trang nghiêm túc chờ bước vào mua...

Dân chúng đã có kinh nghiệm ở  đợt cách ly lần trước nên không xôn xao lắm, nhưng dự trữ lương thực luôn là nỗi lo đầu, khi không nên bước ra đường, vào chỗ đông người!...

4 giờ trước khi lệnh giãn cách tuyệt đối bắt đầu. Những xe bánh mì vẫn chờ đợi bán những ổ bánh cuối cùng. Vài cửa hàng ăn vẫn mở hé để giao hàng cho khách. Một ông bạn đã đóng cửa hàng, ngồi trước hiên nhà với ly cà phê đen, điếu thuốc, chào tôi và than “buồn quá anh ơi!”...

“Buồn quá anh ơi”. Buồn thật. Vậy là lại “bế quan toả cảng”. Bạn bè tôi, em út tôi, lại chật vật với nỗi lo làm sao chống chọi gìn giữ công ty sống sót được đây! Tái nhiễm bao giờ cũng dữ dằn hơn. Con virus sẽ mạnh hơn, đa biến hơn. Tỷ như ngày xưa bảo nó sẽ chết khi trời nắng. Bây giờ ĐN không phải đang hè và nắng cháy da cháy cổ đấy sao. Xưa bảo nó chỉ hại đến người già. Chừ mấy cháu sinh viên, nhân viên y tế chẳng phải mới 25,27 đấy sao!...

Đã có những người vô ý thức lên mạng kỳ thị người Đà nẵng. Có kẻ thụ động thì bảo là dịch đã có chính phủ lo, cứ vô tư ăn chơi. Thật là vô tình, vô trách nhiệm. Dịch đến từ Vũ hán. Sao không ngăn chận bọn Tàu. Hàng trăm, ngàn bác sĩ y sĩ, đang rời bỏ gia đình để túc trực trong bệnh viện, trong khu cách ly, nhiễm bệnh lúc nào chẵng hay, lặng lẽ giúp đời. Sao chẵng một lời động viên chia sẻ?

Một lần nữa, chống Vũ hán Corona. Chúng ta phải nghiêm túc với ngoại lai. Phải đồng tâm hiệp lực, nghiêm chỉnh với các chỉ thị của chính quyền địa phương. Chúng ta chẳng phải vì đảng, vì nhân dân gì ráo. Mà vì chính gia đình, con cái, anh em bè bạn chúng ta!...

Mức độ giãn cách xã hội tăng lên một bậc, biết đâu sẽ tăng thêm vài bậc nữa. Người ĐN vẫn kiên cường nhưng chớ chủ quan. Buồn. Nhưng chẵng nản lòng!....

30.7.20
Nguyễn Quang Chơn