Friday, July 17, 2015

TÔI LÀM RĂNG

Rủ hai thằng bạn thân nhậu quán nghèo trên dốc sương mù quận 1 Sài gòn. Thằng Dũng ôm miệng. Tau không gặm mồi được. Răng tự nhiên đau quá. Ngậm nước muối hôm qua đến giờ. Tôi bảo trà tam rượu tứ. Để tau nhắn rủ thằng Tuấn tới cho vui. T trả lời vừa mổ mắt thay thuỷ tinh thể nên không đi được...

Vậy đó. Ở cái tuổi này kiếm bạn nhậu đâu phải dễ. Mới năm kia, thằng Phước đi châu Âu về nhắn tin có chai rượu ngon đợi tôi vô nhậu. Tôi vô SG thì chai rượu đã phải rót cúng hắn trên bàn thờ! Tuần trước, ngồi cà phê với mấy thằng bạn đại học, hỏi lớp mình còn nhậu được không tau mời một bữa. Mấy thằng nhìn nhau lắc đầu. Im lặng. Thằng thì gout. Thằng huyết áp cao. Thằng colesterone. Thằng bao tử...

Mà ở đời cũng kỳ. Những bạn tốt ngồi với nhau được thì hay bịnh này, bịnh nọ. Mấy thằng "bè" lợi dụng bạn, nguỵ tặc, thì khoẻ như vâm. Uống như trâu!..

Chợt nhớ câu chuyện làm răng. 

Tôi có hai cái răng cấm bị sâu hồi trẻ phải nhổ bỏ. Bạn tôi thằng Hưng nha sĩ làm cho tôi một cái cầu răng đã gần 20 năm. Nhai tốt như electrolux 20 năm vẫn chạy tốt!

Vừa rồi nhân đi cạo vôi răng. Thằng bạn kiểm tra thấy cầu răng lâu ngày bị bám lợi và bị võng, nhai không sướng, lại hay bị mắc thức ăn khó chịu. Vật liệu ngày xưa bằng kim loại trắng không đẹp. Bây giờ có sứ giống hệt răng người. Đẹp hơn. 

Nghĩ cũng phải. Tôi quyết định thay cầu răng mới và hình dung mình sẽ có bộ răng đẹp như thiệt. Hai bên hàm sẽ mạnh đều. Mặc sức gặm các đồ nhậu vốn cứng, vốn dai...

Vậy là nằm ngửa trên ghế há mồm thật to cho thằng bạn cưa đục cầu răng cũ. Hơn nửa tiếng há mồm. Tiêm thuốc tê. Đục đẽo bắt ê. Thằng bạn đã lấy mẫu được cầu răng mới và hẹn ngày đến lắp...

Cầu răng mới đẹp thật. Màu trắng ngà như răng người. Lắp vào vừa vặn. Chỉ có điều, nhai không được! Nhai vào là ê, khó chịu. Vậy là phải lên nằm trên ghế. Há miệng to để thằng bạn lấy cầu răng ra điều chỉnh... Hơn một tháng. Đi lại hơn bốn lần. Vẫn không nhai được vật cứng, chỉ cắn những thứ thật mềm. Trâu lành thành trâu què! Thằng bạn nha sĩ tức lắm. Mẹ. Chưa bao giờ tau gặp như ri. Cái đồ yêu ni dễ òm mà...

Lần cuối cùng xuống hắn. Nằm ngửa há mồm. Tự nhiên thấy thương mình và thương cho bạn. Tôi nói. Thôi. Lần này là lần cuối tau tới. Dẫu ăn được hay không cũng thế. Thằng bạn bảo. Bậy. Ông cứ tới tôi xem.

Tôi cười. Mi cũng cố gắng nhiều rồi. Tau cũng vất vả nhiều rồi. Mà cũng không perfect được. Thật ra vì hai cái răng cầu của tau chừ cũng già yếu hom hem rồi, đâu đủ sức gánh cầu răng mới. Chừ sửa hoài cũng rứa thôi. Chỉ khổ mi, tau. Thôi thì tau sẽ chọn phương án không nhai đồ cứng, chỉ gặm đồ mềm. Như vậy tau sẽ không thấy đau răng. Mi cũng chẳng bị nhức đầu. Chẳng cũng khoái ru?!

Thằng bạn cười. Tôi cám ơn ông. Và tôi cũng cám ơn tôi. Tôi đã tìm ra giải pháp cho mình! Ở đời này cũng vậy thôi. Nhiều gian dối. Nhiều lọc lừa. Nhiều phiền toái. Thôi thì tránh bớt sự bon chen. Sự được hơn. Sự ham muốn. Thì sẽ nhẹ nhàng hơn. Nắng sẽ đẹp hơn. Mây sẽ thướt tha hơn. Người cũng tử tế hơn. Và em. Em sẽ đẹp hoài như cái tuổi hai mươi!...

Nguyễn Quang Chơn
Sài gòn, 18.7.15
Tặng Dũng, Tuấn, Hùng và các bạn bách khoa ĐN