Wednesday, July 1, 2015

VỀ LẠi VỚI TRẦN GIAN

Ngày về lại thành phố với cái nắng nung người là ngày ta trở lại với trần gian. Những ngày rong chơi bên kia bờ đại dương với những tình thân yêu, những tấm lòng rộng mở, những tâm hồn tử tế, những gặp gỡ nhân duyên..., ta như ở trong thế giới khác, trên đám mây bồng bềnh...

Chừ đặt chân lại đất nhà. Những cạnh tranh nghề nghiệp. Những mưu mô dối lừa. Những ganh ghét hơn thua. Những gằm gè nanh vuốt. Những đố kỵ hẹp hòi. Những nguỵ quân tử. Những chân tiểu nhân...Ta như bước vào một môi trường ô nhiễm. Và  ta phải ngụp lặn trong đó. Vấy bẩn đầy người. Mồ hôi ta hôi hám!...

Về lại đời thường. Đôi khi ta muốn được hít thở cái không khí trong lành nhưng ta buộc phải hít và thở những bụi bặm ngột ngạt. Ta phải sống. Không hít và thở, ta sẽ chết. Nên đôi khi ta nhắm mắt mà đi...

Ta nhìn những khuôn mặt. Ồ. Người đó ta cũng gọi là bạn, sao trong đáy mắt họ ẩn chứa một một sự tráo trở, điếm đàng. Làm ta chợt rụt rè, thận trọng. Trái tim ta chực mở ra, vội khép lại. Đi trên con đường đông đúc ồn ào. Ta chợt sợ một cô cậu trẻ vừa lạng ngang đầu xe, mắt nhìn ta khiêu khích. Đôi mắt ta đang mở ra thân thiện. Vội khép lại nhìn ngang. Ta chợt muốn tránh xa bóng  những nhân viên công lực đang làm nhiệm vụ. Ta sợ. Một cái gì đó bất an, không thân thiện cho ta...

Bên kia bờ đại dương. Trong một thế giới khác. Bạn bè ta những thân phận ly hương, những tâm hồn lưu lạc, nhớ nơi đây. Mỗi chiều về. Mỗi đêm xuống. Là gởi hồn về chốn xa này. Thắp một nén nhang thơm. Để thấy những hình ảnh, kỷ niệm xưa mịt mùng trong khói hương rồi tan loãng vào vô biên. Họ chặm những giọt nước mắt. Họ nâng niu những hoài niệm. Họ xây dựng những ước mơ... Sao ở nơi này. Ta lại muốn phải chi mình là con ốc. Để được rút mình vào vỏ. Ngủ quên...

Đêm. Bây giờ là ban đêm. Quanh ta là bóng tối và sự im lặng. Ta nằm nhìn bóng đêm để nhớ về một không gian ấm áp, hữu tình. Có tiếng cười trong của thuỷ tinh. Có giọng nói âm trầm của tiếng contrebass. Có ánh nhìn của hạt sương long lanh. Có sắc màu sóng sánh của ly rượu ấm nồng...

Còn vài giờ nữa ta sẽ vươn vai đứng dậy. Sẽ thay áo quần nghiêm chỉnh, sẽ bước ra đường...Ta sẽ giơ tay chào nguỵ quân tử. Ta sẽ mở miệng cười với chân tiểu nhân. Ta sẽ lách, chen người trên con đường chật hẹp, lộn xộn, nhố nhăng. Và ta thở. Và ta ăn...

Ta thật đang ở giữa trần gian!...

Nguyễn Quang Chơn
ĐN, khuya 1 tháng 7, 15