Anh Đinh Cường
Sao có thể ra đi
Sớm vậy anh?
Đêm kia em mơ thấy anh
Nửa đêm thức giấc email rồi gọi phone không ai bắt máy
Báo với Dũng
Dũng liên lạc mãi và gặp cô Nhung báo bác Cường mệt đang nghỉ. Bác không đi lại được
Hai cha con thầm cầu nguyện...
Sáng hôm nay em viết bài về những kỷ niệm với anh gởi đến bạn bè
Cùng lúc nhận tin từ anh Lữ Quỳnh: ĐC rất yếu...
Tất cả những người quen biết anh đều rủ nhau nguyện cầu
Nguyện cầu
Nguyện cầu...
Mong manh. hư ảo...
Và đêm nay em bỗng không ngủ được
Trằn trọc
Trằn trọc
Em nói với Tâm anh không ngủ được
Anh nhớ Đinh Cường...
Trằn trọc rồi tiếng phone reo
Nguyễn Quốc Thái báo tin trong tiếng nấc
Đinh Cường mất rồi
Buổi sáng nay ở Virginia!...
Nước mắt em chảy ra rồi ứa lại vào lòng
Anh,
Em hẹn cuối tháng ba này sẽ qua thăm anh mà
Đầu tháng tư là ngày giỗ anh Sơn
Sao anh đi vội?...
Chiếc áo len và chiếc mũ đạo tràng em mới gởi anh cuối năm. Anh gởi thư trả lời cám ơn
Mới đó mà
Mới đó mà anh. Ngày 31 tháng 12. Vừa mới 10 ngày
Có phải chăng đây là bút tích cuối cùng của anh gởi cho em?
Anh đã mặc cho ấm lòng một chút mùa đông chưa?
Anh đã đội cho đêm mơ một giấc ngủ bình yên chưa?
Em biết nói chi chừ anh
Hết. Tan hết
Anh Đinh Cường thân kính của em
Của Dũng Tâm và của bạn bè...