"Tuyết vẫn mù trời Chơn ơi, không thấy tết"
Email Đinh Cường gởi về mấy chữ
Mà thấy lòng tê tái cả quê hương!...
Anh với cháu, với con, với bạn bè, với chị Nhung đằm thắm tuyệt vời, với tuyết mù trời. Vẫn không thấy tết!
Tôi với cả không gian ấm áp
Nắng xuân tràn. Rộn ràng bánh tét bánh chưng...
Với bạn bè từ khắp chốn về thăm
Với ngựa xe rồn rập ngả tư ngả năm
Mà sao cũng thấy lòng không có tết!
Bởi vì anh ơi. con người mình rối rắm
Ngày xuân về con cái mịt mù xa
Dẫu rượu ngon, dẫu thơm ngát thịt thà
Dẫu vợ hiền, dẫu pháo hồng giấy đỏ
Thì vẫn thấy mình bơ vơ trong muôn ngàn lối ngõ
Khi con Như, thằng Dũng biệt đâu rồi!...
Anh không có quê nhà. Tôi con cái xa xôi
Nên dẫu nắng, dẫu mưa, hay tuyết trắng
Thì cõi tận cùng, vẫn thấy mình cay đắng
Với ngậm ngùi. Không có tết. Anh ơi!
Ước gì anh. Trong sát na tuyệt vời
Bạn bè. Anh em. Con cái. Quê hương... Cùng hội tụ
Tết sẽ đến trong muôn vàn tinh tú
Và trong lòng bé nhỏ những trái tim!
Nguyễn Đinh Cường. Nguyễn Quang Chơn. Đâu phải vội đi tìm
Trong tuyết trắng hay trong câu thơ viết buồn
nhung nhớ TẾT!
Đn, 15.02.15,
NQC, thân kính tặng anh ĐC
In lại để nhớ năm xưa