Chiều thứ bảy rảnh huơ không biết làm gì. Đi tới đi lui ngó qua ngó lại. Soạn bài thơ Tam Kỳ để nhớ những ngày tháng xa xưa bình an ngu ngơ ở một thị trấn nhỏ bé hiền hoà... Viết cũng là để nhớ bạn bè một thuở hồn nhiên!...
Tam kỳ I
Em ở miền Trung. Nối hai miền
Bắc Nam ồn ã mấy mươi niên
Vùng cao Tiên Phước, Trà My gió...
Trường Giang xuôi ngược bến giang thuyền...
Phía Bắc, Quán Gò. Kỳ Lý ấm
Bờ Nam, Lý Tín. Cây Trâm thơm
Phường Một, sưa vàng thu lá úa
An Thổ cháo lòng ngọt tim gan...
Nam Ngãi ngã ba, chiều qua mau
Phố thị chập chờn tiếng gọi nhau
Trai gái hẹn hò cầu Kỳ Phú
Chén chè thơm nức cống Huỳnh Châu...
....
Đêm đêm nằm đợi nghe pháo kích
Ầm ầm những tưởng trống trời rung
Buổi sáng đạp xe nghe xác chết
Cười chê chiến cuộc lũ điên khùng!...
Em ở miền Trung mấy thu sang
Lính Nam lính Bắc ngổn ngang ngang
Ngoài thành tỉnh lỵ cao vút cổng
Thuyền về khói toả bến Bàn Than...
Nắng mới chưa lên mưa đã lụt
Nhà người mới lạ cũng quen tên
Chiều vô bà Ký cơm gà mới
Sáng ghé bà Tề bún bò ngon...
....
Em hiền như bóng chiều tỉnh lỵ
Tóc xoả bay vờn góc Nguyễn Du
Em có lạ chi. Đâu mộng mị
Mà sao em bị gọi "Tam Kỳ"?...
NQC
8.10.16
Tặng TLĐ và bạn bè TK