Sunday, October 20, 2013

NỢ,

Đời người đầy những nợ nần.

Nợ bạc nợ tiền, nợ ân nghĩa, nợ tình duyên...

Cũng bởi nợ bạc tiền mà bao người khốn khổ, nhà nát, cửa tan.
Các đại gia nợ ngân hàng nhiều không trả nổi nên bất động sản đứng yên, dự án trùm mền, kinh tế nước nhà khốn khó!...

Nợ ân nghĩa nên nhiều người cứ cúi đầu mặc cho số phận đẩy đưa...
Tôi có ông bạn thân bị cơn bịnh trọng. Đi đủ bệnh viện. Mổ tới mổ lui. Lần nào bác sĩ cũng bảo chín chín phần chết một phần sống,  mà mãi hơn 10 năm hắn vẫn không chết, cứ phải chịu đớn đau hoài. 
Hắn bảo tôi. Mình sống đâu có tệ mà khổ sở vậy hở ông? Tôi bảo, chắc kiếp trước ông mắc nợ nên chừ phải trả. Mà ông coi. Chính vợ ông trước mắc nợ ông nên chừ vẫn còn chăm lo cho ông từng viên thuốc, miếng ăn, tiểu tiện, đại tiện..., khốn khổ vô cùng,  đúng là bả đang trả nợ! 

Một thằng bạn lanh lẹ tài ba khác. Hắn sống với bạn bè, anh em chân tình hiếm có. Hắn kết nghĩa với một thằng bạn thời đại học. Ra trường hắn phò thằng ni từ khố rách áo ôm lên bậc đại gia giàu có, mang hắn từ vùng quê hắt hiu lên Sài gòn rạng rỡ, thì thằng bạn lộ nguyên hình nguỵ quân tử đá hắn cái veo. Tưởng hắn đau khổ tình đời lại thấy hắn cười tươi rói. Hỏi. Hắn trả lời. Tớ thấy may là chừ hắn lộ mặt ra, chứ nếu không sẽ còn dính nhau đến hết đời, nhắm mắt cũng tưởng bạn tốt thì mới khổ một đời! Thôi, chắc là trước kia mình mắc nợ hắn nên kiếp này phải còng lưng mà trả. Chừ coi như nợ đã trả xong rồi, không còn vướng bận chi hắn nữa. Khoẻ re!

Cái nợ tình duyên thì dai dai dẳng dẳng, khùng khùng điên điên. Ít người dám nói cái nợ tình duyên của mình ra, đôi khi vì ngại người bạn đời nên giữ kín trong lòng. Nhưng mấy ông văn nghệ sĩ thì thoải mái biểu lộ. Thấy ông nào cũng bảo mình nợ tình, đòi trả tùm lum. Như ông TCS  "Xin trả nợ người". Anh Bằng thì nói thẳng. "Anh còn nợ em.... " Nhiều lắm. Mấy ổng chắc yêu nhiều nên nợ nhiều! 
Rồi đã trót mang thân nghệ sĩ nên phải trải lòng giùm bao kẻ tiện nhân, nên viết ra những điều u uẩn để giúp kẻ khác vô tư nghêu ngao nợ nợ, trả trả, vay vay..., rất nhẹ lòng mà chẳng sợ chi ai hoạnh  hoẹ...

Nợ tình tưởng nhẹ mà nặng vô cùng. Bao nhiêu kẻ "kiếp này không đến được với nhau thì xin hẹn lại kiếp sau". Nhà thơ tài danh Quang Dũng cũng đã " có những vợ chồng không là trăm năm mà tình thương yêu" thì không phải đã chẳng nợ nần nhau lắm đấy sao!

Nợ quá. Nợ mãi một đời thấy không trả nổi. Nhất là cái nợ nhân duyên. Nói với thằng con trai. Ba nợ chi mấy mẹ con con mà trả hoài đến chừ sắp hết đời người vẫn còn cày lưng trả nợ? Hắn cười. Tại ba vay nợ đúng xã hội đen nên chừ lãi mẹ đẻ lãi con, lãi con đẻ lãi chắt, lãi chít! Ba trốn không được. Ba chạy không xong. Nên dẫu trọn đời ba, chắc vẫn còn mang nợ! Hết biết!

NQC,  Sài Gòn, một ngày vui 20/10/13