Thursday, February 12, 2015

Nguyễn Lương Vỵ, Một Đoạn Ghi


Mỹ Dung là một nàng tiên
Nụ cười bất tuyệt nhân duyên sáng ngời
“(*)
Ngày đưa ông táo về trời
Đi Tam kỳ chơi,
thăm Nguyễn Lương Vỵ
Thi sĩ lãng đãng nhất đời về từ Mỹ
Thi sĩ của âm, u, và những ẩn ngữ tuyệt trù…

Ly bia cuối năm bên người bạn gái Tam kỳ
Mới quen, dịu dàng, da trắng
Chàng thi sĩ ngấm hơi men
Ngấm đôi mắt biết cười và bờ môi duyên
Ngấm giọng nói hiền
Dáng dấp quê hương…

Nên hát nên cười nên ngây ngất càn khôn
Chỉ còn lại thơ và nét chì trên giấy
Nguyễn Lương Vỵ hiền như chàng trai mới lớn
Âm âm u u…

Trưa quê nhà gặp Mỹ Dung
Niềm vui khôn tả một vùng mây bay
Môi thơm má thắm vừa say
Nhìn em bỗng nhớ những ngày xuân xưa
Hôn em nào kể nắng mưa
Để mang thương nhớ cho vừa chân dung
“(*)

Và mang thương nhớ vào giấc mộng
Quên cả đất trời quên cả men xuân
Chàng thi sỹ gục trên bàn
lừng khừng
ngủ
lừng khừng
thi sỹ…

Nguyễn Quang Chơn
23 tháng chạp Giáp Ngọ
Thân tặng anh NLV
(*) thơ NLV