Wednesday, February 18, 2015

TẢN MẠN ĐÊM 30

Không biết làm chi hết. Rượu cũng chán. Bạn cũng ngán. Đêm cuối năm se lạnh. Đường phố đầy sắc màu. Ta dạo một vòng quanh phố. Rồi về một mình ngồi chờ thời khắc giao thừa...

Những ngày cuối năm chỉ toàn những tin buồn. Một người bà con nổi tiếng ra đi vĩnh viễn chiều 25 và sáng nay đã được đưa về với đất. Hàng ngàn người thương khóc tiễn đưa. Một thằng bạn thời bách khoa mất chiều 27 tại Sài gòn, hôm qua đã hoả thiêu. Đọc báo, thấy chỉ ngày hôm qua, tai nạn giao thông đã cướp đi 26 sinh mạng. Bật TV, thấy bọn chiến binh IS vừa chặt đầu 21 người Syrie theo Thiên Chúa Giáo...

Chợt thấy ngày cuối năm buồn. Làm sao cho bớt nghe chết chóc. Bao giờ cho nhân gian hết những điêu linh?!...

Còn mấy tiếng đồng hồ nữa là sang một năm mới. Giờ này các con ta chắc chưa ngủ dậy để chuẩn bị đi làm. Không biết tết có làm các con buồn, nhớ quê nhà?...

Giờ này tuyết vẫn còn rơi lạnh mịt mù ở miền Bắc nước Mỹ, nơi có những người bạn thân kính đang co ro, gởi email bảo không thấy tết. Giao thừa các anh có thấy lòng xao xuyến, bâng khuâng?...

Chợt muốn làm một cái gì đó cho những giờ phút cuối năm. Như vẽ một con dê. Như hoạ một chân dung..., nhưng sao thấy mệt mõi, biếng lười. Chờ đến 24:00 sẽ thắp hương cúng thành khiến. Cả một năm. Ta chỉ có những nén hương lúc giao thừa là thiêng liêng nhất...

Ngày mai lại sẽ về quê. Nấu một mâm cơm cúng ông bà mẹ cha ngày mồng một. Rồi ra mộ. Ra đình làng. Ra nhà thờ tộc. Lại những nén nhang tưởng nhớ. Những câu chúc khách sáo. Những phong bì lì xì người thân...

Tản mạn đêm 30 như là những câu khai bút. Vẫn còn chút se lạnh ngoài trời và trong trái tim ta. Đêm cuối năm, phút giao thừa...

Nguyễn Quang Chơn
30 tháng chạp, 18.2.15