Tôi có người bạn trẻ golfer tên Chung. Chung là một người có năng khiếu và đam mê golf. Mới chơi có hơn một năm mà đã đạt handicap 10. Có hôm chơi tốt chỉ dương 5 gậy.
Một chiều muộn, tôi và Chung lang thang trên sân Mongomerie Links Đà Nẵng. Start từ lỗ số 10. Chung par. Lỗ số 11, Chung cũng par. Rải bước trên fairway lỗ số 12 tôi bảo. Anh mê golf. Đối với anh. Golf vừa là một người thầy, vừa là một người bạn tri kỷ. Anh đã viết điều này gởi đăng trên báo. Chung nói. Với em, golf là người tình! Tôi cười, một người tình đỏng đảnh. Chung cãi. Không, một người tình thuỷ chung!...
Đến lỗ thứ 15. Phía bên trái là hố nước dài kéo đến tận green, bên phải là bunker và rừng cây. Chung dùng gậy gỗ phát bóng. Bóng bay lệch hướng sang trái vào nước. Chung bực, phát quả thứ hai..., cũng vào nước. Tôi cười. Em chăm chút hết mình vậy mà người tình em cũng đã phụ bạc, ngoại tình...
Chung không nói không rằng. Đến hố 17. Bên phải là rừng cây rậm rạp. Bên trái là nước. Cú driver của Chung đi rất mạnh, đẹp, nhưng chệch hướng, phi thẳng vào rừng. Tôi lại cười. Người tình em lại ngoại tình, buồn thật! Hố này Chung bể nặng...
Sang hố 18. Par 5. Chung phát bóng giữa fairway, gần 250 yards. Second shot đi xa thẳng tắp, chỉ còn khoảng 100 yards tới hố. Chung đưa bóng lên green gọn gàng, ôm cờ. Dĩ nhiên Chung được birdie. Ôm tôi, Chung cười sung sướng. Đó anh thấy chưa? Golf vẫn là người tình chung thuỷ của em. Nàng vẫn đem cho em những hạnh phúc bất ngờ. Lát nãy. Chẳng qua là những hờn ghen, nũng nịu, chuyện rất thường của những kẻ yêu nhau. Nàng đâu có phụ tình. Đâu có bội bạc em. Anh thấy đó!...
Chiều xuống rồi. Chung chia tay người tình. Tôi chia tay người thầy, người bạn. Nhớ lại trận golf, lòng lâng lâng...
Đà nẵng, 28.1.15
Thân tặng Trịnh Hữu Chung
NQC