Tuesday, January 20, 2015

PHƯỚC KHÙNG MÀ ĐÂU CÓ KHÙNG


Tôi gặp MPK một sáng mù sương Đà Lạt, khi hắn bước vào quán cà phê Tùng với tóc râu ngổn ngang, áo xống xềnh xoàng,  nét hoang đàng, nụ cười ấm...

Hắn. Anh em giới thiệu, là Micheal Phước, giang hồ gọi là Phước khùng, kỳ nhân Đà lạt, nhiếp ảnh gia, kẻ bộ hành lang thang...

Bởi, Phước như từ trên núi cao bước xuống với khuôn mặt của người bản tộc, râu tóc loà xoà, dây nhợ lỏng chỏng, phục y bụi đời. Trời Đà Lạt lạnh hắn vẫn lộ đôi cánh tay trần, nhưng nụ cười lúc nào cũng tươi, đôi mắt lúc nào cũng lóng lánh. Hắn không vợ con, không xe cộ, chỉ biết lang thang với ba lô và máy ảnh...

Bạn bè hắn thì từ trời đến đất, từ quan đến dân, gốc cây ngọn cỏ, đông đúc lắm, rộn ràng lắm, nhưng hắn chỉ thích lang thang cùng mấy thằng văn nghệ nhâm nhi nơi con đường dốc, quán phở nhỏ, có những chai bia lạnh, gặm mấy sợi gân bò...

Phước chụp ảnh với một niềm đam mê riêng về thiên nhiên, bàng bạc siêu thực trong núi đồi Langbiang, trong những nụ hoa mới nở, giọt sương chưa tan, con bướm vừa hút nụ, con chim vừa bay lên, chiếc lá vừa khoe màu xanh trong nắng sớm...

Hắn ngủ lúc nào. Đi bao giờ. Ai biết được. Làm sao có thể uống say với bạn tới nửa đêm, để ngày mai, một giọt sương lung linh trên ngọn cỏ, một mầm lá mới nở cánh xuân, một con sâu vừa trườn khỏi tổ..., lại nằm trong khung ảnh hắn?...

Và, MPK, Micheal Phước Khùng cũng là một tay chụp chân dung tuyệt đẹp. Có một chân dung được Phước chụp tại Đà Lạt đã là một quà tặng quí hiếm. Mà, rủi có thấy hắn đang lang thang trên triền dốc Đà lạt bên những dã quì. Bảo, kìa người ấy đã chụp chân dung tôi đấy. Thì coi chừng. Bạn bè bạn sẽ bảo. Thôi cha  đừng xạo. Hắn. Một lão khùng!

Xem Phước triển lãm tranh bên bờ kênh Nhiêu Lộc Sài gòn tháng 12.2014, mới thấy còn lâu hắn mới khùng!"

NQC, 20.1.15
Thân tặng Phước khùng MPK, nhân đọc bài viết trên báo Lao Động cuối tuần 16.1.15 từ một người bạn