Thursday, June 18, 2015

RỒI AI CŨNG PHẢI VỀ THÔI

Rồi ai cũng phải về thôi
Buột miệng một câu để rồi buồn dai dẵng
Ngày mai tôi về San Fran
Ngày mai anh vào bệnh viện
Ngày mai chị về Michigan...
Rồi một ngày mai chúng ta lần lượt đi về
vô cùng vô tận
Như anh Đinh Cường nói thật khẽ thật chậm
như tự nói với mình
Trịnh Công Sơn đã 15 năm. Bửu Chỉ đã 10 năm...

Ôi những ngày vui ngắn
Hội ngộ mừng nhưng lòng xốn xang
Khi một người thân đang giành giật với thời gian
Để giữ lại trên trần gian những tình yêu chân thật nhất
Là tác phẩm nghệ thuật. Là vòng tay gia đình, bè bạn...

Như những "khói cà phê quyện bên hiên nhà mình..."
Thành ngày tháng êm đềm...(*)
...

Biết rồi cũng phải về thôi
Mà sao cứ vấn vương hoài, người ơi!
Một mai cuối đất cuối trời
Níu tay còn giữ được đời cho nhau?...

NQC
San Jose, June 18,15
Thân kính tặng anh ĐC, LQ, anh chị TD

(*) thơ PCH


Chia tay trên sân bay Dulles