Tuesday, June 16, 2015

Cùng nhà văn Lữ Quỳnh đi thăm hoạ sĩ Đinh Cường (tiếp theo)

Máy bay đáp xuống phi trường Washing ton-Reagan lúc 21:45. Anh LQ bảo. Rồi cũng tới. Tôi nói với anh LQ. Đã có đi thì phải có đến. Anh Quỳnh nói. Ừ, không đi thì sao mà đến được. Rồi cười vang!

Sân bay Reagan nằm bên dòng sông Potomac nỗi tiếng của Washington. Vừa bước ra cửa đã gặp Giang, con trai trưởng của hoạ sĩ ĐC, dáng dấp một thiền sư, bậc thầy về xếp giấy Origami, vẽ rất tài hoa và chụp hình rất đẹp, đứng chờ....

Con đường về khách sạn đi dọc giòng Potomac, xa xa là ngọn tháp bút chì đang ngủ. Đi qua Ngũ Giác Đài to lớn, từ trên free way nhìn rất rõ cảnh quan...

Check in đâu đó đã 23:00. Lại nhận email chị Duyên báo đã ở VA và hẹn sáng mai cùng đến nhà anh ĐC. Anh chị đã lái xe 12 tiếng đồng hồ từ Michgan qua đây. Gọi điện cho chị báo địa chỉ khách sạn. 20 phút sau anh chị đã tới để hỏi thăm chuyến đi có mệt, có đói? Thật nhiệt tình và đáng quí với những tấm lòng thơm thảo!...

Cuộc hành trình dài nên tôi sợ anh Lữ Quỳnh mệt nhưng thấy anh rất ok, còn có vẻ phấn chấn nữa! Tôi giục anh đi ngủ. Đôi con mắt tôi cũng ríp xuống sau một ngày đi từ tinh mơ đến lúc giữa khuya!...

Hôm sau mới 7:00 sáng anh ĐC đã đến rủ đi cà phê. Nhìn anh xanh xao, gầy, tóc rụng vì chemo mà thương. Anh lại tự lái xe. Mình lo, mà anh thì lại nói chỉ sợ Chơn và Lữ Quỳnh dậy sớm sẽ buồn...

Cà phê Starbucks gần nhà anh với cái bánh croissant như là một kỷ niệm của chúng tôi. Mùa hè năm nào khi anh còn khoẻ, tôi và Dũng đến thăm. Mỗi sáng để Dũng ngủ. Tôi và anh đều cuốc bộ trên con đường mòn ngang khu rừng Natick có một gia đình nai hiền hoà, những con quạ đậu trên những cành phong cao, những con suối nhỏ, cây cầu thơ mộng như tranh, để đến quán cà phê...Bây giờ thì anh không đi bộ xa như thế được nữa rồi...

Chúng tôi về nhà anh. Chị Nhung mừng bảo anh lái xe đi mà lòng chị không yên. Cứ cầu Phật Trời cho được bình yên. Chị đâu biết anh cũng rất ngại lái xe nhưng vì lòng nôn nao với bạn, với nghĩa tình...

Nhà anh đẹp, ngăn nắp và đầy tranh. Chúng tôi xuống basement mà anh gọi là "sào huyệt" của mình. Anh lấy chai Chivas trên góc thờ anh TCS và anh Bửu Chỉ, rót một ly cho TCS, bảo whisky cho Chơn và Sơn, và mở chai vang cho Lữ Quỳnh. Câu chuyện loanh quanh với sức khoẻ anh em và những người bạn. Anh ĐC và LQ nhắc hoài đến TCS. Tôi nhận ra một điều. Các anh, với những người có nhân cách lớn, luôn có những tình bạn rất đẹp và cao quí. Phải chăng tài năng và tình bạn đẹp đẽ đã nâng cánh cho nhau bay cao trên vùng trời nghệ thuật để đã từng có một thời của Đinh Cường, Trịnh Công Sơn, Bửu Ý, Lữ Quỳnh, Nguyễn Đức Sơn, Đặng Tiến...?

Trưa chị Nhung mời chúng tôi bún bò Huế rất Huế. Gỏi sen chị làm thật đậm đà. Thêm món vịt hun khoái đặc biệt vùng Falls Church Virginia. Chỉ có chúng tôi, anh chị Tùng Duyên, chị Nhung và anh Đinh Cường mà sao bữa trưa thật ấm áp, rôm rả, mặn mà...

Anh Cường ăn mấy miếng thì mệt đi nghỉ. Tôi lấy giấy và chì của anh vẽ Duyên, chị Nhung, anh Tùng..., vẽ say sưa, và vui, và thắm trong những tình cảm chân thành!...

Hẹn nhau 17:00 tại Sài Gòn quán của Nguyễn Minh Nữu, nhà thơ, đi vào văn học sử hải ngoại qua " chiếc xe màu lá mạ" của ĐC và PCH. Buổi hội ngộ vui có Phùng Nguyễn ở Maryland, Phạm Cao Hoàng, Nguyễn Minh Nữu, ĐC, LQ, Tùng Duyên, Chơn và nhà thơ Lãm Thuý...


Những ly vang nhẹ, những món ăn ngon, không gian vẹn tình. PCH tặng tập thơ mới in "Đất còn thơm mãi mùi hương" với bìa ĐC, phụ bản ĐC, Nguyễn Trọng Khôi và lời tựa Nguyễn Xuân Thiệp đằm thắm như những câu thơ nhẹ nhàng giản dị mà sâu lắng của anh...

Phạm Cao Hoàng không chỉ văn thơ. Anh còn giỏi chụp hình. Hình như, chụp hình cũng từng là nghề mưu sinh tay trái của anh (?)

Tôi đã từng cảm kích bức chân dung anh chụp đen trắng ĐC mà tôi phải hoạ lại và viết cảm tưởng. Mà anh khó tính với tôi lắm. Nay gặp cứ chọc ghẹo hoài cho anh giận, mà sao anh cứ cười vui!...

Anh Đinh Cường ăn ngon. Nhìn anh gầy gò, mắt như ngấn lệ khi anh em nhắc chuyện bè bạn thân tình thăm viếng. Tôi ứa nước mắt. Sáng nay, khi tôi trách anh sao không tự giữ mà lại lái xe đón chúng tôi đi cà phê. Anh bảo. Mình mệt lắm nhưng tối qua không gặp được mấy ông, mình không chịu được, nên phải đi. Vậy thôi!...

Hơn 8 giờ tối, anh Cường phải về. Chúng tôi chia tay. Anh Phùng Nguyễn, chị Lãm Thuý về Maryland. Anh Nguyễn Ninh Nữu đưa ĐC về trên chiếc xe "màu lá mạ". Anh chị Tùng Duyên đưa LQ, QC về khách sạn...

Chợt nhớ chưa vẽ ông anh khó tính Phạm Cao Hoàng, xin anh ĐC một phút để vẽ vội trên phong bì gói sách của anh một sketch. Vẽ vội, vội. ĐC cầm ngay bức vẽ, khen. Ông vẽ lên tay lắm. Đưa mọi người xem. Chị Duyên giơ ngón tay ra dấu number one. PCH kêu được. Mừng dễ sợ!



Tàn cuộc vui. Anh Lữ Quỳnh buộc miệng. Về rồi sao. Lòng tôi chùng xuống. Rồi cũng phải tan hàng. Cũng phải chia tay. Cũng phải về. Về cả thôi anh...

Chín giờ tối mùa hè ở Mỹ vẫn còn nắng sáng như sáu giờ chiều VN. Tôi rủ anh LQ đi bộ dưới những hàng cây chập chùng ven khách sạn. Không ai nói ai một điều gì. Bóng tôi dần loang. Chợt nhớ lại câu than lúc nãy của LQ. Rồi cũng phải chia tay sao? Ôi, thèm một ly rượu. Thèm làm sao!...

Sáng mai anh Đinh Cường vào bệnh viện kiểm tra. Sáng mai Tùng Duyên lái xe 12 giờ đồng hồ về Michigan. Sáng mai anh Hoàng, anh Phùng, chị Lãm Thuý vào xưởng hãng. Chiều mai anh Lữ Quỳnh và tôi bay về San Jose. Chúng ta phải chia tay thật sao???

Virginia, June 16,15

NQC