Wednesday, September 4, 2013

CHIỀU ĐỨC TRỌNG,

Chiều trên phố núi buồn hiu,
Rượu không tri kỷ cũng nhiều nhạt phai!
Đồi cao Đức Trọng loay hoay,
Cây phơ phất đứng. Gió lay lắt buồn!

Nụ hồng ai vứt bên đường,
Sắc bầm hoen úa nét hường tả tơi...
Người theo mây cuối chân trời,
Tiếng ghi ta cũ vẫn rời rạc buông...

Người trên phố núi ruỗng không,
Nghe xao xác gió giữa mông mênh chiều!
Nghe tịch mịch giữa đìu hiu,
Câu ca dao lạnh. Dáng Kiều xác xơ!

Người về phố núi hững hờ,
Hạt sương lối cũ có chờ được ai!
Mộng du một sợi tóc mai,
Mộng du một thoáng gót hài em sang...

Chiều trên phố núi hoang mang,
Rượu không buồn uống. Môi tràn tái tê!
Thì thôi đã mãi không về,
Câu ca ngày ấy. Lời thề ngày xưa!
Có còn chi nữa nắng mưa,
Có còn chi nữa hương thừa bên song!...

Người bên phố núi long đong,
Đứng không muốn đứng. Nằm không muốn nằm!
Mốt mai kia hẹn với rằm,
Nửa đêm phố núi thì thầm gọi nhau...

NQC, 2/9/13, Đà Lạt, Đức Trọng, một chuyến đi..., tặng Phạm Dũng, Tạ Long Đỉnh