Sunday, September 8, 2013

TÔI BỎ THUỐC, BỎ RƯỢU,


"Một trà, một rượu, một đàn bà,
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta,
Chừa được thứ nào hay thứ ấy,
Có chăng chừa rượu với chừa trà?!"

                                      Trần Tế Xương


Vốn tự thuở nào, ba cái món lăng nhăng trà rượu đàn bà cứ mãi quấy nhóm đàn ông! 

Đọc sách, biết bao vua chúa, vương tướng, khanh hầu cũng đã luỵ phiền vì những món kể trên!

Thật ra trà hay hương trầm tự xưa thì cũng như thuốc lá ngày nay . Vì thế phải sửa lại là. "Một thuốc, một rượu, một đàn bà... "

Đặc biệt thuốc lá là mầm gây bệnh mà nay nhiều quốc gia đã cấm hoặc hạn chế người sử dụng. Trên bao thuốc buộc phải cảnh báo "hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Có thể gây ung thư!" . Bao nhiêu chiến dịch vận động bài trừ thuốc lá. Thậm chí thế giới còn có ngày không hút thuốc.  Vậy mà thế gian vẫn cứ phì phèo khói thuốc!

Còn rượu. Từ đông sang tây, từ bắc xuống nam. Trước công nguyên, sau công nguyên cho chí bây  giờ, người đời vẫn say sưa với rượu. Vui cũng rượu. Buồn cũng rượu. Sướng cũng rượu. Khổ cũng rượu. Thi văn hội hoạ cũng rượu. Thất tình, thất bác cũng rượu. Đám cưới, đám  ma cũng rượu. Vua chúa cũng rượu mà cùng đinh cũng rượu!...

Chừ thì khoa học đã chứng minh rằng rượu chính là nguyên nhân gây ung thư, mỡ máu, tai biến mạch máu não, xơ gan...

Ai bất cứ bệnh gì vào bác sĩ khám đều được chỉ định không dùng rượu bia. Mà chính vị bác sĩ kia, khi khám bệnh kê đơn xong cũng ra quán dô một hai ba với đám bạn bác sĩ khác đang chờ!...

Còn cái món đàn bà thì khỏi nói. Tự ngàn xưa cái kế mỹ nhân luôn luôn hữu dụng. Biết bao vị vua đã mất ngôi, thành nghiêng nước đổ vì đàn bà! Biết bao sách vở, truyện dài truyện ngắn lên án đàn bà ác độc. Đàn bà coi bộ còn độc hại hơn rượu và thuốc lá. Vậy mà trên thế gian dễ có mấy ai bỏ được đàn bà!..

...

Tôi tập hút thuốc lá từ thời trung học, biết uống bia từ thời đại học, biết để ý con gái từ lúc con nít, biết yêu năm 18 và chừ vẫn...muốn yêu! (nên nhớ trước 75, học trung học đã già dặn lắm.  Như NCK mới 30 đã là Phó tổng thống VNCH)

Tôi đã có ba lần bị say thuốc lá. Lần đầu là năm đệ ngũ. Chúng tôi bắt chước mấy anh lớp lớn tập hút thuốc. Giờ ra chơi xuống quán ông Thoỏn cai trường mua thuốc Capstan tập hút. Tôi với thằng Sỹ (Diện) là anh hùng rơm ráng hít nhiều nhất. Hít sâu vào bụng. Chúng tôi ho sặc sụa nhưng vẫn cố tập. Hết giờ ra chơi chuẩn bị vào lớp, thằng Sỹ thì mửa thốc mửa tháo. Tôi thì xoay mòng mòng muốn ngả, phải vịn vai bạn bè mới vào lớp được! 

Trận say thuốc thứ hai là khi ba tôi sửa căn gác gỗ. Chú Hiền thợ mộc to khoẻ hay rít ống thuốc lào sòng sọc. Tôi mò lên chơi cũng bắt chước oai hùng rít một hơi tới bến  rồi thì ngả lăn quay suýt rớt xuống  cầu thang. 

Trận thứ ba khi tôi học năm nhất đại học khoa học Sài gòn. Lúc ấy sinh viên đứa nào đứa nấy tóc dài, quần loe. Quán cà phê là chỗ tụ tập "ngồi thiền" hàng giờ. Tiền bạc thường thiếu trước hụt sau nên ký sổ là chuyện thường tình. Điếu thuốc capstan chia 2, 3 thằng hút. Tàn thuốc thì vứt vào gậm tủ. Nửa khuya học bài hết thuốc lại mò tàn ra đút vào ống bút bi mà rít tiếp...

Hôm đó chúng tôi ngồi quán cà phê Nguyễn Thiện Thuật gần nhà chợt có mấy cậu thanh niên bước vào với những thùng thuốc lá không nhãn hiệu trong tay. Họ hồ hởi mời chúng tôi hút free thoải mái gọi là để lấy ý kiến khách hàng về một hương vị thuốc President  sắp tung ra thị trường. Vậy là những thằng sinh viên đói thuốc mặc sức làm ra vẻ sành điệu hết thở ra đằng miệng, lại phì ra đằng mũi. Hết huyên thuyên hương vị ở cổ cho đến hương vị ở mũi. Thôi thì hút đã đời ông địa! Vừa hút vừa tiện tay lấy thuốc bỏ vào túi áo!...

Cái thói đời bần tiện, khi đã thuốc chùa thì mời bao nhiêu cũng hút! Mấy cậu chào hàng vừa ra khỏi quán. Chúng tôi. Thằng mửa, thằng lộn nhào. Phải gọi mấy ly nước chanh giải độc và mấy giờ sau mới tỉnh lại đi về!

Từ thuở biết đọc sách, đã thấy các bậc anh hùng hảo hán trong thiên hạ, các vị tao nhân mặc khách, thi sỹ thi bá..., ai nấy gặp nhau đều hào sảng mời nhau những cốc rượu ngon. Uống đến bao giờ ngất ngây trời đất và còn nói với nhau: " nam vô tửu như kỳ vô phong...". Cờ mà không gió thì cờ rũ, đàn ông mà không rượu thì xìu xìu ểnh ểnh chẳng ra thể thống gì!

Vì vậy cái tư tưởng phải biết  uống rượu để xứng đáng nam nhi đã theo tôi từ nhỏ cho đến khi tôi biết uống bia theo sự "dạy dỗ" của mấy ông anh sĩ quan VNCH bạn ông anh thứ ba của tôi...

Thuốc lá và rượu tự nhiên trở thành niềm vui và niềm cảm hứng cho tôi sáng tác, suy nghĩ. Gây cho tôi nhiều hưng phấn. Giúp cho tôi những tư tưởng thăng hoa! Là bạn đồng hành trong những đêm thức với khói thuốc trong tay nghĩ suy về thân phận con người, đặc biệt khi chiến tranh hai miền  lan rộng, đời trai không biết về đâu!...

Rượu cũng đồng hành cùng niềm bi luỵ của thanh niên thời đó. Những giọt rượu như những giọt nước mắt khóc than cho " chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ", như những cung đàn giúp ta thăng hoa quên  nỗi sầu nhân thế!...

Tình yêu. Những đôi mắt đẹp. Những mái tóc khói sương cũng đưa tâm hồn tôi lãng đãng nơi ngưỡng cửa thiên đàng...., những bài thơ ca tụng tình yêu. Những bản nhạc nói lên nỗi lòng, thân  phận cũng dặt dìu cùng khói thuốc, hơi men...

Năm tôi chuẩn bị lập gia đình. Nói với vợ sắp cưới. Đời anh có mấy điều muốn nói cùng em. Đó là hút thuốc. Em đừng bao giờ bắt anh bỏ thuốc bởi anh nghĩ thuốc lá giúp anh tư duy. Giúp anh giải toả những bế tắc trong suy nghĩ. Không có thuốc anh sẽ không làm gì được!...

Anh vốn có nhiều bạn bè. Bạn tốt có bạn xấu có, nhưng anh nghĩ,  anh biết sống. Vì vậy. Bạn bè đến nhà là phải vui vẻ. Không được đá chậu hắt niêu!

Thứ nữa. Nam vô tửu như kỳ vô phong. Mà anh thì không muốn làm cờ rũ gió. Nên cũng không được cấm anh uống rượu. Thời buổi bây chừ. Muốn làm ăn phải biết rượu bia!

Vậy là tôi lấy vợ với gạt tàn thuốc để đầu giường. Trước khi ngủ hút một điếu. Trước khi đánh răng rửa mặt, hút một điếu.  Mỗi ngày trung bình hai gói. Răng nám đen từ trong ra ngoài. Móng tay cái, tay trỏ khói thuốc vàng chái. Vừa đi xe máy vừa hút thuốc nên tàn bay lủng hết áo sơ mi...

Thời bao cấp kỹ sư đâu có việc chi làm. Lương thì không đủ hút thuốc. Phải chạy mánh bên ngoài kiếm tiền. Mà chạy mánh thì phải nhậu. Vậy là ngày nào cũng nhậu. Rượu thì Hương chanh, Nàng hương Hà nội, Rị vô lề (rivolet), Bình tây Sài  gòn. Bia thì bia quốc doanh kèm mồi. Ba chai bia một đĩa mồi. Bia hơi các loại ầm bà lằng. Cái chi cũng uống. Mà đâu phải uống ít. Sức tôi lúc đó rượu phải một chai. Bia phải một thùng. 

Vậy đó mà sao cái phổi vẫn không thấy nám vì thuốc. Cái gan vẫn không bị xơ vì rượu!

Cứ tưởng cuộc đời cứ thế trôi đến cuối đời với thuốc (trà) với rượu với đàn bà!

Đôi khi cũng thấy hút thuốc dị hợm quá. Kém văn minh quá, muốn bỏ. Mà nào có bỏ được đâu. Một buổi tối sau hai ba ngày kiêng thuốc. 12 giờ khuya thèm không ngủ được, cầm chìa khoá cổng ra vô đấu tranh với chính mình. Hút hay không hút. Mua hay không mua? Cứ như Hamlet " to be or not to be" vậy. Rồi cuối cùng phải mở cửa ra đường mua 2 điếu! 

Thật đúng là bỏ thuốc dễ òm. Tính ra tôi đã đi bỏ lại không biết bao nhiêu lần!

Nhưng rồi một lần công tác tại Hải phòng một cuối đông giá  lạnh. Hút những hơi thuốc rít vào tận các ngăn phổi. Hít vào tận các tế bào dạ dày. Thấy ấm áp lạ thường nhưng chợt thấy thật khó thở. Đêm đó phải ôm ngực trằn trọc cả đêm. Chợt nghĩ hay là tại thuốc. Và quyết định bỏ. Tưởng đùa mà thật! Thế là bỏ đành bỏ đoạn. Bỏ vất bỏ vưởng. Bỏ không nhớ không nhung!...

Ai cũng không tin, tưởng tôi nói xạo. Mà thật. Tự nhiên thấy ghét thuốc. Trước kia viêm họng hút một điếu hết viêm. Bây giờ bạn bè mời hút thử. Hút nửa điếu đã là viêm họng. Thật lạ lùng. Thật kỳ quái! 

Bỏ thuốc xong một tháng tôi lên liền năm kí lô. Cơ thể khoẻ mạnh, ăn ngon và ngủ yên! Hơn hai mươi năm rồi không thuốc vẫn bình yên!

Còn rượu thì ôi chao mỗi ngày mỗi mạnh, mỗi ngày mỗi nhiều. Cuộc làm ăn đây đó lại khiến tôi thêm gần bia rượu. Cuộc sa đà vào nghệ thuật văn chương làm rượu bia càng thêm thân thiết. Uống quá trời là uống. Vợ tôi thỏ thẻ. Anh uống nhiều quá coi chừng hại gan làm khổ mẹ con em. Tôi bảo. Em thấy đó. Đời đàn ông chỉ có ba cái lăng nhăng. Anh bỏ được thuốc rồi thì tửu lượng anh lại tăng lên gấp đôi. Nay em muốn anh bỏ rượu thì rủi...món đàn bà tăng lên gấp ba thì sao?! Vợ tôi hốt hoảng. Ừ thôi thì anh cứ uống. Chẳng thà tối nằm bên anh hôi rình mùi rượu còn hơn một mình thở dài đau khổ khi anh theo cái nợ đàn bà. Hi hi...

Bạn bè tôi lai rai chết cũng nhiều. Thằng ung thư gan. Thằng ung thư đại tràng. Thằng nhồi máu cơ tim, thằng phổi! Bác sĩ đổ riệt cho rượu!

Bây giờ đa số bạn tôi đều né rượu. Bởi thằng  thì huyết áp cao. Thằng thì gout,  tiểu đường, đứa thì đã đặt stend động mạch vành...

Mình thì cứ như không. Khoẻ như vâm. Đã gặp bạn là cứ uống tràn, bất kể đất trời, tật bệnh. Lại còn buồn phiền, trách cứ những thằng lơ mơ né tránh. Riết rồi chỉ còn lại vài thằng chịu ngồi với mình. Nghe gọi là tìm cớ trốn. Chúng sợ bị mời uống!
...

Mười mấy ngày ở Sài gòn uống sáng, uống trưa, uống chiều, uống tối. Tay tôi run. Mắt tôi nhoà. Thân thể rã rời, gân cơ bãi hoãi! Tôi nói với vợ, với mấy người bạn thân. Thôi. Bỏ rượu! Dường như chẳng ai tin. Vợ mình thì đã một lần thấy mình bỏ thuốc nên chẳng nói chẳng rằng. 

Mà bỏ thật. Hơn mười ngày nay không hội họp bạn bè không lè nhè bia rượu. Ai mời cũng một chai bia lấy lệ , không thấy thèm, chẳng thấy ngon! Không có nhu cầu tụ tập! 

Không có rượu cũng có chuyện gì đâu! Thấy người khoẻ ra. Ăn ngon. Ngủ không ngáy và sáng ra thấy khoẻ! 

Không rượu cũng vẫn làm được thơ.  Cũng vẽ được chân dung. Cũng lan man văn nghệ...

Nhưng bỗng nhiên chợt nghĩ. Chết mẹ. Rủi bỏ được rượu rồi cái vụ đàn bà kia tăng lên gấp ba thì sao?! 

Rồi nhìn lại mình. Ôi thôi. Thời oanh liệt xưa đã hết! Ai ưng mình nữa! Sức mình còn đâu! Mà có muốn gấp ba thì cũng chỉ là giấc mộng bên song!...

Hèn chi. Bà xã mình tỉnh bơ khi nghe mình tuyên bỏ rượu!

ĐN, 9/9/13, một chiều sau hơn mười ngày giã từ bia rượu!...
Tặng P Dũng, Võ Đại Đầy, Phạm Xuân Minh, anh Tư Xin, Tạ Long Đỉnh..., những người  bạn đồng hành...