Wednesday, September 11, 2013

THÓI ĐỜI,

Cuộc đời vốn đẹp. Người đời thường tốt. Nhưng cái xấu cũng rất nhiều, khắp cõi!

Cái đẹp làm ta  vui. Còn cái xấu, cái tệ hại làm ta đau buồn nên cần hiểu biết về nó để bớt muộn phiền!

Anh em như thủ túc. Nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính nên anh em tính khí cũng khác nhau. Những anh em được sinh ra trong gia đình cha mẹ giàu có thường nảy sinh bất hoà. Phần do thiên tính. Phần do cha mẹ đối xử không công minh về tình cảm , bạc tiền. 
Vì vậy. Trước hết, cha mẹ phải công bằng với con cái. Phải rõ ràng minh bạch tiền bạc cho các con. 
Tốt nhất là xây dựng cho con cái trí tuệ. Tài sản có để lại cho chúng cũng tốt,  không có cũng tốt, và chỉ khi nào cha mẹ mất đi thì con cái sẽ được hưởng tài sản theo pháp luật chứ không nên cho, chia chác khi đang còn sống. Còn anh em trong nhà thì nên: Làm chị lành, làm anh khó. Quyền huynh thế phụ.

Sống mà không bạn bè thì cuộc sống tối thui. Bạn bè đôi khi là nơi sẻ chia vui buồn hơn cả cha mẹ, vợ chồng, anh chị em. Nhưng đa số là bè. Rất hiếm là bạn. Nếu ta cứ nghĩ ai đó là bạn thân. Chân tình với họ. Hết lòng giúp đỡ họ. Rồi khi ta cần, họ hờ hững. Khi đã đủ đầy, họ phụ  phàng. Sẽ làm ta chạnh lòng, đau khổ....
Vì vậy, chơi với bạn cứ chân tình nhưng đừng bao giờ cầu họ sẽ đối lại với mình tràn đầy tình thân như mình vậy, và biết tình đời vốn bè nhiều hơn bạn thì ta sẽ thấy nhẹ nhàng trong tâm hơn! 
Ông bà có câu: chín con chưa gọi là chồng! Vợ chồng còn vậy. Ở với nhau đã chín mặt con còn có thể chia tay huống chi bạn bè. Cuối đời mà bị một người bạn thân nào đó phản trắc, bán đứng thì cũng có lạ chi?!

Đời người chỉ cần có một người bạn tâm giao là quí lắm rồi đừng mơ ước nhiều hơn!

Người đời  vốn vô ơn. Khi nghèo khó họ thường tốt. Khi thành đạt họ thường chỉ nghĩ đến bản thân mình và quên hết cái thuở hàn vi, họ sẽ luôn nghĩ mình giỏi giang, tài trí, quên hết lúc khó khăn ai đã là người giang tay giúp đỡ. Đặc biệt khi ân nhân  đó không thành công, không tiền tài bằng họ!
Vì vậy. Gia ân bất cầu báo! Hãy quên những điều tốt mình đã giúp người. Ai nhớ, nhắc lại cũng vui. Mà ai quên, bội bạc cũng chẳng buồn. Bởi, vốn đời là thế!

Cha mẹ nào cũng hết lòng với con cái. Đa số đều mong sau này già cả, con cái sẽ chăm lo nuôi nấng mình!Đến khi già, bạc tiền hết. Sức khoẻ yếu kém. Thấy con cái ít quan tâm. Thấy chúng chỉ chăm lo cho vợ, chồng, con cái chúng thì lại buồn khổ. Nghĩ mình  bất hạnh, vô phúc. 
Hãy thử nghĩ lại xem. Mình đã đối xử với cha mẹ mình ra sao? Bao nhiêu phần trăm tài sản làm ra mình dành cho cha mẹ? Bao nhiêu phần trăm thời gian mình gần gủi chăm sóc mẹ cha lúc về già? Nước mắt chảy xuống mà. Có chảy xuống như vậy thì đời sau mới hơn đời trước. Thì xã hội mới ngày một tiến bộ . Vì vậy. Nhiệm vụ nuôi con khôn lớn, tài ba là của mình. Phải tính toán đủ cho cuộc sống lúc tuổi già. Đừng áp đặt, bắt buộc con cái phải chăm lo. Chúng hiếu để thì cũng là rất tốt. Mà dẫu vô tình thì hãy nhìn chúng lo cho vợ, chồng, cho con cái chúng mà vui! Đó là qui luật!

Khi đương chức đương quyền thì sẽ có rất nhiều anh em, đệ tử. Khi mất chức mất quyền thì thường kẻ cung cung kính kính lo lo lắng lắng cho ta nhiều nhất lúc đương thời sẽ là kẻ phản bội đầu tiên. Vì vậy trước khi nghỉ ngơi phải chọn cho mình tâm thức là trong đám mười đệ tử đàn em, hoạ hoằn còn  một là đã quí rồi,  vả nếu không có ai thì phải coi lại mình đã sống thế nào. Đừng  trách ai hết. Đừng buồn!

Khi trẻ trung khoẻ mạnh thì phải ráng làm lụng kiếm tiền. Khi già cả thì phải lấy tiền ấy ra mà tiêu chứ đừng cất đi rồi chịu thiếu thốn. Đừng  tiếc rẻ khi thấy tiền không vào như xưa mà cứ đi ra! Nằm xuống rồi thì có đem theo được một xu nào đâu mà tiếc nuối?!

Thói đời là vậy. Tốt xấu đan xen nhưng phải nên nhìn đời, nhìn người bằng con mắt màu hồng để có lòng tin yêu mà sống. Và cũng phải hiểu được màu đen, màu xám sau bức tranh đời kia để lòng tĩnh tại, thảnh thơi!...

NQC 12/9/13