Rồi ông cũng ra đi. Ông chọn cách đi rất dũng cảm. Đó là tự treo cổ tại quê hương xa xôi của ông, vùng chiêm trũng Bắc kỳ. Chắc ông đã suy nghĩ, tính toán lâu lắm mới ra quyết định này...
Vậy là ông đi đôi tay thanh thản. Gia tài ông còn lại đồ sộ lắm, bởi ông từng là TGĐ, chủ tịch một tập đoàn lớn của nhà nước. Cuộc đời ông suôn sẻ, tốt đẹp, với những nước đi an toàn, vững chãi. Tính tình ông điềm đạm, mềm mỏng, khôn ngoan. Gia đình ông đủ đầy với những đứa con hiếu thảo...
Ngày về hưu ông không sốc như nhiều người. Chỉ có điều một căn bịnh ác tính âm ỉ lâu nay bây giờ mới phát. Ông phải đụng đến dao kéo và hoá chất xạ trị. Tinh thần ông suy sụp từ đây.
Ông nhìn lại đời mình. Cái chi ông cũng có. Nhà cửa, bạc tiền, danh vọng, quyền thế. Vậy mà xin một chút sức khoẻ, sao khó quá lắm thay!
Vài năm chịu đau đớn bởi căn bệnh hiểm. Ông mới thấy tất cả chỉ là phù du. Tất cả là vô nghĩa nếu phải kéo cuộc sống tàn tạ giữa cái tuổi mà lẽ ra ông phải được an nhàn, tận hưởng...
Bệnh ông cũng có thể kéo dài thêm được vài năm nữa nếu ông sang Mỹ chữa trị. Nhưng liệu có ích chi một vài năm nữa hay không???
Vì vậy để cho khỏi ồn ào tai tiếng. Ông về quê cha đất tổ. Ông viết những điều tâm huyết để lại cho vợ con, rồi ông mượn một sợi dây kết liễu đời mình.
Ông đã đi bình an như thế!
Đám bạn bè đến viếng. Mấy đứa lầm bầm. Sao anh làm vậy. Tôi đây. Dẫu một ngày vẫn phải hơn người. Vẫn phải vượt lên. Thà phụ người chứ không để người phụ mình. Thà mang tiếng gian hùng để còn hơn thiệt hại bạc tiền!...
Với họ. Hình như không có già, không có bịnh và không có chết!
NQC, 11.11.14