Tên ông Thành. Ông là một người nổi tiếng trong cuộc chiến tranh chống Mỹ, nằm vùng ở trên quê hương cằn cỗi miền trung mãi đến ngày 29/3/1975
Ông đã từng là tỉnh uỷ viên, là trưởng một ban quan trọng trong chiến tranh nhân dân. Địch gọi ông là Thành tàng hình vì ông thoắt ẩn thoắt hiện. Một đôi lần được chỉ điểm, địch bố ráp vây quanh, ốp đến nơi chỉ có một mụ đàn bà đẻ đang nằm bên bếp lửa với đứa con đỏ hỏn!
Sau chiến tranh. Chức vụ lớn nhất ông được đảm nhiệm là bí thư huyện vì thành phần nằm vùng không được tin cậy bằng các đồng chí tập kết trở về.
Nỗi đau xé ruột của ông không phải là chức vụ, quyền lợi sau chiến tranh, bởi vì, trước sau ông vẫn là người hạnh phúc nhất, sung sướng nhất, trong vòng tay thương yêu của nhân dân, quê hương, đồng đội... Nhưng, chính thằng con trai duy nhất mà ông cấy được năm 1954, theo chủ trương của Đảng, là gây dựng cơ sở miền Nam trước khi tập kết ra Bắc, lại chính là nỗi buồn đau của ông sau chiến tranh cho đến lúc qua đời.
Dâu ông, một cô gái miền Tây xinh đẹp. Da trắng, vóc người cân đối, học giỏi, ăn nói thông minh, hoạt bát, chỉ có đôi mắt đen to sâu róm, lộ một nét gì đó điếm đàng, xảo quyệt...
Hai vợ chồng người con nhờ bán tất cả những đất đai nhà cửa nhà nước cấp cho ông mà giàu có, vào Sài gòn sinh sống. Ông một mình ở quê hương.. Cuối đời, ông phải xin ở trong một chung cư rẻ tiền...
Già yếu ông vào Sài gòn thăm con rồi mất. Hai vợ chồng tính toán, nếu phải khâm liệm và mai táng trong Sài gòn, tiền lo khâm liệm và mua quan tài khoảng hơn hai chục triệu đồng, tiền hoả thiêu cũng hơn hai chục nữa. Hơn nữa, trong đó không mấy người phúng điếu. Nên hai vợ chồng đã quyết định một quyết định thật bất nhân! Tiêm formone và bọc thi thể ông trong bao nilon, thuê xe đưa về quê hương.
Tổ chức thành uỷ quê hương ông, mà nay các lãnh đạo là con cháu, lính tráng ông ngày xưa, đón ông trong nỗi đau ngút ngàn, khi nhìn một con người, một thủ trưởng, một anh hùng, bọc trong túi ni lông, thân thể nhợt nhạt, bay mùi hoá chất cay mắt....
Và tang lễ đã được tổ chức trọng thể tại nhà tang lễ thành phố với hầu hết các thủ trưởng tới dự, với sự tiếc thương của bà con, đồng đội, gia đình...
Với tiêu chuẩn của ông, nhà nước lo hết, từ A tới Z, không tốn một đồng, lại phụ cấp thêm tiền ăn cho gia đình mỗi ngày, tiền tử tuất....
Thằng con trai và đứa cháu đích tôn mang khăn tang đứng đám. Cô dâu duy nhất vắng mặt trong suốt tang lễ, ngay từ buổi khâm liệm, lễ thành phục ( lễ mặc đồ tang). Di quan nửa đàng cô cởi áo tang trở về khách sạn
Suốt 3 ngày quàn ông, cứ mỗi 6 giờ chiều, cô con dâu đi taxi xuống nhà tang lễ gom lấy phong bì bà con đi đám, về lại khách sạn với mấy người bạn Sài gòn ra chơi.
Thi hài ông được hoả táng. Tro cốt mang vào Sài gòn. Kết thúc một cuộc đời OANH, LIỆT!
Những người dân quê hương, những đồng đội ông khóc vật vã. Họ đau xót tiếc thương...
Than ôi. Đời anh vậy mà sống vô gia cư, chết vô địa táng! Ôi. Sao thời buổi văn minh này lại còn có những người con kinh doanh xác chết cha mình!...
Nghe đâu người con dâu bảo đây là lần làm ăn cuối cùng với bố chồng. Không được lãi nhiều như mong đợi!...
NQC, 5/11/14