Thursday, November 6, 2014

Lan man chuyện già


Quy luật sinh lão bệnh tử không ai thoát được, mặc dầu đôi khi thứ tự cũng được thay đổi, hoặc ngắn gọn các bước, tỷ như, sinh tử, sinh bệnh tử, sinh lão tử...nhưng bao giờ cũng sinh rồi mới tử. Sinh thì không ai muốn. Tử thì không ai mong. Nhưng thói đời, người ta thường mong sao không bệnh, không lão. Gặp nhau thường chúc sức khoẻ, chúc trẻ mãi không già....

Đã biết là quy luật rồi mà có những người một sớm mai về, nhận quyết định nghỉ hưu bổng thấy hụt hẫng, muộn phiền, huyết áp tăng...

Chán chường, phẫn hận, họ không muốn biết là mình đã già, cần nhường chỗ cho lớp trẻ phía sau...

Tuổi già cũng làm suy nghĩ con người khác khi còn trẻ.

Lúc trẻ, có những tư tưởng lãng mạn, như mong khi già, sẽ kiếm một mảnh đất xa nơi phồn hoa đô hội, trồng cái cây, nuôi con gà, con cá. Bạn bè ở thành phố về chơi, hái cây trái, luộc con gà, rót ly rượu cay nồng tiếp bạn... Nghe cứ thảnh thơi, đẹp đẽ, như những câu chuyện đạo lão bên Tàu!...

Mà rồi, chuẩn bị già thì cái bịnh ập đến, vậy là bệnh viện, tiệm thuốc gần nhà là cái sát sườn, là cái ưu tiên. Quan trọng hơn con gà, chén rượu, vườn cây...

Già thì ngay đi cái xe đạp ra đường cũng sợ, nói chi đi xe máy, xe hơi. Vì vậy có muốn thăm bạn bè xa xa thì phải nhờ con, cháu. Mà con với cháu cũng bận bỏ xừ, khéo lại làm phiền chúng nó nên thôi, lại bó gối nhớ nhau. Làm nhà điền trang, mong tiếp đãi bạn, mà cả năm không thằng nào tới. Ra vô hai vợ chồng già. Không bịnh đôi khi cũng bịnh. Bịnh buồn!

Già mà còn khoẻ. Còn tập thể dục, thể thao. Còn ăn, còn uống, còn ngủ tốt, là tốt. Nhưng bạn bè chung quanh đâu phải  ai cũng vậy. Chiều rảnh buồn bốc phone gọi bạn rủ lai rai. Nhưng người thì bận giữ cháu. Đứa thì mới khám sức khoẻ về, bác sỹ cấm cử đủ thứ, đặc biệt là rượu bia. Thằng thì gout. Thằng thì huyết áp. Đứa nọ tiểu đường.... 

Quy luật là vậy rồi. Anh già mà anh vẫn khoẻ thì anh cứ chơi mình anh, đâu phải ai cũng khoẻ được như anh. Tuổi già kiếm bạn nhậu cũng khó!

Trẻ thì hay coi thường cái chết. Cứ như những anh hùng hảo hán, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Rượu nốc từng tô. Thuốc phi từng gói. Ai can cũng không nổi.  Đến lúc già thì lại lo chết. Lại bỏ tiền mua thuốc bổ, thuốc tăng lực, thuốc trường sinh, nói đến chữ chết là mặt mày xanh lè, lo sợ...

Già thì lại càng ít bạn. Phần thì cuộc đời tẩy rửa sạch dần những nhãn mác dán trên con người. Cuối đời là lòi ra hết bản chất, nên xa. Lại nữa, tuổi trời cũng kéo đi không ít bạn hữu nên số lượng ít dần. Và không ít kẻ èo ọp, ốm đau, vặt vẹo..., nên bạn bè thưa thớt!

Hồi còn trẻ vẽ vời mộng mơ đủ thứ cho tuổi già. Nào sẽ làm những chuyến "phượt" khắp mọi nơi trên đất nước. Nào sẽ lang thang núi đồi để chụp ảnh, để vẽ. Nào sẽ tìm hiểu ẩm thực mọi miền đất nước. Nào sẽ....

Nhưng khi về già, cái chân lại mỏi, cái tay lại run, cái mắt lại mờ, cái răng lại rụng... Thì than ôi, ước mơ để lúc về già sẽ thế này thế nọ, mãi mãi cũng chỉ là mơ ước, viển vông!..

Bởi vậy. Lúc này đây, khi chuẩn bị già. Cái chi cũng còn tốt, còn khoẻ thì hãy đến với nhau đi. Bạn bè còn ăn được thì mời nhau ăn. Còn uống được thì mời nhau uống. Còn đi được thì rủ nhau đi. Tám chuyện trên trời dưới đất thì cứ tám nhưng đừng làm tổn thương nhau. (tuổi già hay bị chạm lắm). Đừng lợi dụng bạn bè và hãy rộng rãi với nhau một chút. Bởi biết đâu, ngày hôm sau, bạn mình không còn nữa, hay mình cũng đã phải ra đi. Bạc tiền, nhà cửa, xe cộ ... lúc đó chỉ là con số không vô nghĩa!...

Mỗi người một số phận nhưng phận già, phận bịnh thì ai cũng như ai. Nên, cần cảm thông và cần chia xẻ. Đừng chê trách. Đừng hắt hủi ai. Bởi hôm nay mình khoẻ, nhưng ngày mai, rồi mình cũng thế thôi mà!

Nguyễn Quang Chơn
08.11.14