Saturday, November 29, 2014

MƯA CHỦ NHẬT


Thuở nhỏ tôi thích mưa. Thích đi trong mưa. Thích ngắm mưa rơi từ trước hiên nhà. Thích những dòng nước mưa chảy ven đường, hạt mưa làm nổi lên những bong bóng, và tôi thả vào đó chiếc thuyền xếp giấy...
Tôi cũng thích nhìn những em bé trần truồng lông nhông tắm mưa, hồn nhiên, tươi sáng. 
Và tôi thích tiếng mưa rơi trên mái. Tôi thường nghĩ, sau này lớn lên có nhà, sẽ làm một phòng có mái tôn để khi mưa, nghe tiếng nhặt thưa trên đó mà vui...

Và bây chừ. Nhà thì làm kiên cố với mái ngói, mái bằng. Mưa ở miền trung thì ầm ì, xối xả. Nước không còn những dòng chảy trước nhà cuốn theo bong bóng và những con thuyền giấy, mà là những giòng sông ngập ngụa, đen xì, rác rến. Xe cộ lại qua chết máy, người người ướt đẫm, vất vả, thấy mà thương. Cũng không còn những trẻ nhỏ lông nhông tắm mưa nữa. Tuổi thơ bây giờ là đua nhau các cours học thêm, hay ngồi trên máy vi tính, hay cha mẹ giữ rịt, đâu dám thả ra đường, bao nhiêu bất ổn. Nhất là lúc đang mưa...

Hôm nay mưa sớm chủ nhật. Không làm gì nên nằm nghe mưa. Lại thấy cái mưa sao tê tái vậy. Tê tái vì thấy lòng thấm đẫm nỗi buồn. Cái buồn trước tiên là nhớ mấy đứa con đã tung cánh bay đi xa lắc. Con cái. Phải được giáo dục nên người. Ở nước ta, cái nền giáo dục có lẽ không phù hợp lắm với hiểu biết riêng, nên chắt chiu dành dụm cho con ra nước ngoài ăn học. Và khi đỗ đạt, phải tập hành cho tương thích cái học chứ. Vậy là sau nhiều năm học. Các con trưởng thành, lại phải tập làm người ngoài xã hội. Lại biền biệt. Và, lại thương, lại nhớ biết bao...  Mưa càng đào sâu thêm nỗi nhớ!

Nằm nghe mưa hay nghĩ ngợi đủ thứ, nhất là những gì đã qua. Buồn nhớ mẹ cha không còn. Nhớ lúc nhỏ trời mưa, mẹ hay cho ăn cơm với cá thính. Trứng chiên. Nước lớn lại có cá lòng toong kho với lá nghệ, chan nước mắm ngon, ăn hết biết. Nhớ ba vất vả nuôi con cái, nuôi họ hàng. Bây chừ mình khá giả không còn ba mẹ để phụng dưỡng. Nghĩ mà thương, nghĩ mà buồn. Thấy mình bất hạnh!

Lại nghĩ đến bạn bè. Thấy sao đời mình bè nhiều, bạn ít. Nhớ những thằng bạn đã ra đi khi chưa được mang chữ thọ. Nhớ những đứa thân thì xa tít tắp, thằng gần thì lạt nhách lạt nhe... Mưa hay muốn có bạn tâm giao châu đầu uống rượu!

Và hay nghĩ đến cuộc đời. Sắc sắc không không. Có đó mất đó. Vô thường! Mà sao con người ta cứ đắm say trong cái vô thường đó. Để phụ bạn, phụ tình, để tranh giành, đấu đá. Để ôm đống tài sản kết xù. Rồi một sáng vào tù. Rồi một chiều bệnh hoạn. Tôi có hai người thân quen là một điển hình. Một người treo cổ. Một người đang vật lộn với cái chết. Tiền của, nhà cửa, đất đai..., còn nguyên đó, chất chồng!...

...nên bây giờ không muốn mưa nữa. Mưa buồn thúi ruột. Muốn một chút nắng để lòng phơi phới hơn, yêu đời hơn, bớt nhớ nhung hơn!

Già rồi nên chỉ mong điều gì nhẹ nhàng, êm ái. Không muốn nặng lòng!...