Trưa ngồi uống rượu xem kinh,
Để nghe thế thái
nhân tình bước qua,
Để nghe trong cõi
ta bà,
Âm siêu dương
thái thật là hồn nhiên,
Tìm trong sách một
chữ DUYÊN,
Tìm trong kinh một
chữ THIỀN tự tâm,
Thỏng tay bước xuống hồng trần,
Câu kinh đồng vọng
âm trầm cõi xa.
Kể từ khi bước chân ra,
Kể từ người mới bỏ
ta xuống đời,
Là như đã chọn
câu cười,
Là như đã chọn lệ
rơi giữ mình,
Giữa trưa uống rượu
thình lình,
Bỗng nghe phiêu hốt
cái tình mông mênh!...
Nguyễn Quang Chơn,
Trưa cuối năm 2012