Buồn,
Thân tặng Minh Tâm, Nguyễn Hữu Thịnh, Võ Đại Đầy.
Buồn từ lúc cha mẹ mới sinh ra chưa biết gì, đã khóc,
Buồn từ lúc lớn lên đôi chút, chị mắng anh la, cha mẹ đánh đòn, khóc mãi,
Buồn từ lúc học bài không thuộc, cô giáo cho số không về dấu mẹ, dấu cha…
Buồn tự lúc biết yêu em, ngày tháng đâu xa..
Rạo rực tỏ tình, em hững hờ làm ngơ, quay mặt …
Rồi buồn tự lúc biết làm thơ. Thơ gởi người yêu, người yêu không nhận,
thơ gởi báo đăng, báo bỏ ở nơi nào, tắt lặng hư không…
Buồn từ khi bước chân ra đời, thấy đời không là ánh sáng.
Chỉ những dối gian, chỉ những hoang mang, vò võ điêu tàn...
Và buồn từ lúc cùng em nối kết mộng thiên đàng,
Tưởng hạnh phúc sẽ rực ngời trong từng đôi mắt trẻ..
Ngày tháng bỗng đi hoang, thiên đàng đổ nát, lối mộng mơ xưa chợt hóa ngục tù…
Buồn từ lúc mưa xô bờ đá, sóng đổ bến bờ kia …
Mẹ bỗng đi xa. Cha khuất về triền núi..
Giữa tuổi lặng đời người, bạn bè từng đứa, ra đi…
Buồn từ khi, từ khi,
Em ghé lai bên đời, khẽ gọi..
Cuộc đời bối rối, tháng ngày bối rối…
Tôi và em buồn như con dế giữa vườn khuya…
Buồn như bóng nắng săm sia
Mái tóc bạc màu, vết đồi mồi lăn tăn trên làn da nhúm nhó..
Buồn thật buồn rồi bỗng mừng khi thấy ta còn đó,
và em còn đây, dẫu ngày tháng có quạnh hiu…
Rồi hôm nay, thành phố rất tiêu điều,
Tôi cùng em, chúng mình thở từng hơi thở vội..
Và chợt thấy buồn mất đi giữa đời ta, trong một chiều u tối,
Khi bạn tôi vừa ở bệnh viện ung thư về, cất một nụ cười, cười tiếng rất long lanh…
23.02.2012
Uống rượu làng Vân nhớ bạn,
Tặng PD,
Ngồi buồn rót rượu làng Vân,
Nhấp môi độc ẩm bâng khuâng nhớ người,
Chiều buông gió lạnh bên trời,
Mây giăng bóng núi, tiếng đời đong đưa…
Rượu thơm hương, nhấp môi vừa,
Đâu người tri kỷ cùng đưa nỗi sầu?
Chiều về đâu? Đêm về đâu?
Làng Vân mây trắng một màu, người ơi…
19.01.12
| |
Nguyễn Quang Chơn |