Tuesday, July 9, 2013

Không đề


Em mãi là hai mươi tuổi,
Ta mãi là mùa xanh xưa,
Những cây ổi thơm ngày ấy,
Và vườn hoa ngâu mưa thu,
Tóc anh đã thành mây trắng,
Mắt em dáng thời gian qua,

Ngày nay,
Chuyện đẹp đi qua,
Còn lại đôi ta,
Thời gian gấp ruổi,
Em mãi là hai mươi tuổi,
Ta mãi là mùa xanh xưa,
Giữ trọn tình người cho đẹp.

Ôi con đường xưa.
Mấy mùa trút lá,
Cánh bàng mồ côi,
Cổng cũ rêu phong,
Ý đợi người…

Ôi con đường xưa,
Men vườn ổi thơm,
Em tuổi hai mươi,
Yêu anh hào hiệp…

Bỏ em anh đi,
Đường hai mươi năm,
Dài bao chia ly…

Có những vợ chồng,
Không là trăm năm,
Mà tình thương yêu,

Sông ơi dài sao,
rộng ơi biển cả ,

Thôi em nước mắt
Đừng rơi lả chả,

Em mãi là hai mươi tuổi,
Ta mãi là mùa xanh xưa,
Giữ trọn tình người cho đẹp…


Quang Dũng, 1970


Bài thơ này Q. Dũng viết cho người yêu cũ được bạn bè gọi là cô gái vườn ổi sau khi đến thăm lại người tình xưa sau 20 năm xa cách.

Bài thơ nói lên được một tình yêu đằm thắm và đầy tính nhân văn của ông.

Ông dùng từ  “yêu anh hào hiệp” để nói đến tình yêu của người con gái đã bỏ qua mọi “lời ra tiếng vào” về một chàng thi sĩ lãng mơ để đến với ông. Ông dùng “ bỏ em anh đi” để tự trách mình.

Ông duyên dáng nói rằng đâu phải vợ chồng trăm năm mới là yêu đích thực, có những người không đồng sàng mà đâu dị mộng, tình thương yêu ấy dài hơn sông, rộng hơn biển và còn có nghĩa hơn cả vợ chồng.

Và, gặp lại đây,  thôi đừng khóc nữa em, cho đến giây phút này, hơn 50 tuổi rồi, anh vẫn thấy em trẻ như ngày xưa ấy, mắt em vẫn đẹp như những đêm mơ màng thổn thức nhớ em, và bên em anh lại thấy trẻ trung yêu đời, lại hát say sưa những lời yêu thương như đang sống một mùa xanh xưa, mùa xanh xưa yêu thương ấy vậy…


Đà Nẵng 29 Nov., 2007