Ngày nào mình cũng đi qua con
đường này để đến sở làm. Cái nắng nóng miền Trung cùng sự ồn ả của xe cộ. Thành
phố mới mở mang với những con đường rộng nhưng thiếu vắng bóng cây. Lòng nhiều khi căng thẳng với công
việc…,làm mình cứ mơ ước có được một không gian xanh cho tầm mắt mát mẻ, cho
tâm hồn dịu nguội, cho quên cái nắng ngoài kia nóng nả, cho quên tiếng còi xe
gay gắt, cho quên những tâm tư phiền muộn trong lòng…
Sáng nay cũng trên đường đi qua,
bỗng thấy bóng cây xanh trải dài, những cổ thụ rợp tán lá to. Lại có tượng đá
ngây thơ trên thảm cỏ mượt mà, lại có mặt hồ trong xanh lấp lánh ánh triêu
dương….
Ủa, ở đâu ra vậy cà? Ở đâu lại một
có không gian mơ ước, đẹp như từ trong cổ tích hiện về vậy ta?
À thì ra đây là công viên 29/3! Cái
công viên mà hơn 30 năm về trước mình cùng hàng trăm bạn sinh viên, hàng ngàn
thanh niên cùng xung phong lao động, đào, trồng, xúc đổ…, ủa, cái này là của
mình mà sao chừ mình mới biết ? Lâu nay hắn ở đâu????
Xin cám ơn ông chủ tịch thành
phố, ông đã cho phá bức tường ngăn cách công viên bao nhiêu năm nay để cho tôi
lại có được màu xanh, có được mặt hồ trên đường đến sở, trên thành phố của
chúng ta. Cám ơn ông đã trả lại chúng tôi cái của chúng tôi.
Ôi, lòng vui như được của để
dành. Vui như nhặt được gói tiền tưởng mất trong ngăn đồ cũ trong tủ quần áo nhà
mình!
Nguyễn Quang Chơn,
Tháng 8/2007