Tuesday, July 23, 2013

EM NUÔI CON GIỎI QUÁ!

Mình, hôm nay anh nói thật,
Hơn 30 năm lận đận bên nhau,
Anh bước thấp bước cao,
Em rong rong ruổi ruổi,
Anh tất bật giữa đời như ma đuổi,
Em tảo tần chăm chút lũ con anh!

Con lớn lớn thiệt nhanh,
Thằng nhỏ cao hơn bố!
Hai đứa con ngoan hiền hiếu thảo,
Chăm chỉ học hành nghe mẹ, nghe cha!

Anh làm việc hơn 30 năm. Chợt thấy mình già.
Anh dừng lại quay đầu ngắm nghía,
Anh nhìn em. Anh nhìn con. Anh nhìn tứ phía.
Anh nhìn quanh rồi gật đầu hú vía!
Xã hội gật gừ cạm bẫy lia chia,
Vậy mà em dắt con đi một mạch tự năm kia,
Đến năm ni. Mấy chục năm rồi không một lần vấp ngã!

Anh mới thấy vợ mình thật giỏi,
Đâu cần hung hăng bặm trợn như ai!
Đầu cần roi da. Đâu có bạt tai!
Mà ánh mắt em nhìn cũng đủ làm các con vâng dạ?
Hình như sự chăm chút hồn nhiên của em đã làm nên tất cả!...
Các con yêu và sợ em như chi!

Để cho anh cũng thấy một đôi khi,
Anh cũng sợ. Ối chao anh cũng sợ!
Sợ những lúc anh bồi hồi bỡ ngỡ,
Trước một đôi mắt xanh, một mái tóc  mông mênh,
Trước một nụ cười và khoé mắt long lanh,
Anh bủn rủn thấy mình lạc hướng...
Trái tim anh cũng lạc loài muôn hướng,
Rồi về nhà nhìn em vô tư đón chồng âu yếm,
Anh bổng sợ thình lình...

Mình, hôm nay anh nói thật,
Giữa cuộc đời biết bao sóng gió,
Anh vui mừng vì có lũ con ngoan!
Con đường ta đi đã sắp sang hàng,
Anh mới thấy.  Em nuôi con giỏi thật!

Sài gòn, 23/7/13, tặng MT