(TBKTSG) - Tôi mới chơi golf. Rất thích thú với những lần ra sân, nhưng vẫn... chỉ là người chơi tài tử. Bạn bè hay hỏi thăm số gậy để xếp hạng (handicap). Nó vẫn cứ dao động khoảng 25-35 và không ổn định đuợc. Người thì nói “ông phải tìm thầy chuyên nghiệp dạy lại”, người thì khuyên ông cần phải ra sân thường xuyên hơn.
Tôi thấy mình không đều tay. Hôm nay đánh cây 3 gỗ rất ngọt, ngày mai thì cứ đập đất. Cú phát bóng (đầu tiên của một lỗ) lúc thì đi rất đẹp, lúc lại trượt sang bên trái, khi sang bên phải. Có khi suốt một trận, chơi 15, 16 lỗ rất tốt nhưng lại hỏng 2, 3 lỗ. Hỏi mấy cháu caddy (người đi theo giúp mang túi gậy và hỗ trợ golf thủ): “Này cháu, dân chuyên nghiệp có khi nào bị “bể” như chú không?”. “Có chứ! Cũng bể tè le, nhất là mấy ông đánh độ!”. Thì ra là vậy. Và, cho đến lúc này, tôi nghiệm ra một điều. Chơi golf phải như thiền!
Trong golf, không được quá chủ quan, không được quá chăm chút, và, không được quá e ngại. Đôi khi, cứ tưởng chỉ cần đi một gậy này bóng đã có thể vào vị trí. Nhưng chỉ cần chủ quan một chút, bóng đã vào... hố cát! Lòng thật u hoài, ấm ức. Quả tiếp theo mang một chút bâng khuâng, một chút hối tiếc, và phải mất hai cú đánh mới ra khỏi hố cát, rồi hai cú nữa để đẩy banh vào hố. Lỗ tiếp theo, lòng còn mang hận, quyết tâm trả thù này. Nhưng giận và hận khiến cây gậy không qua khỏi bãi cỏ vô hồn!...
Golf là như vậy. Dường như ai cũng nói với mình rằng chơi golf phải bỏ cái sân si đi. Cú phát bóng sau không bao giờ chịu ảnh hưởng bởi sai lầm của cú trước. Ung dung tự tại. Tự tin nhưng không tự kiêu. Cẩn thận nhưng không mặc cảm...
Để tâm không bị vọng động thật khó lắm thay! Nghe giống như câu chuyện của nhà Phật: Hai nhà sư trên đường về chùa ngang qua một con suối. Trời bỗng trở mưa và dòng suối đầy nước. Có hai cô gái cũng muốn lội qua nhưng nước cao sóng lớn. Hai nhà sư bèn cõng hai cô qua bờ. Ngày hôm sau, một nhà sư hỏi bạn: “Thầy ơi, thầy có nhớ cô gái mình cõng qua suối hôm qua không, thật là... dễ thương thầy nhỉ?!”. “Này thầy ơi, tôi đã thả cô gái ấy bên bờ suối rồi, thầy còn mang về đây làm chi nữa?”.
Golf cũng vậy! Cú đánh vừa rồi hỏng thì hãy quên đi. Làm lại cú mới với tâm hồn trong sạch, bình yên!
Nói vậy thôi, chứ áp dụng cho thuần thục thật khó vô cùng! Đã bao lần tôi tự nhủ hãy quên đi cú đánh vừa rồi, cũng như đã bao lần tôi nói với mình hãy quên đi những oái ăm khúc mắc, lầm lỗi trong đời để làm lại những câu chuyện tỉnh táo hơn, tươi đẹp hơn nhưng thử hỏi có bao lần tôi làm được? Con người ta vốn nặng sân si, con người ta vốn nặng bản ngã. Dễ có ai vượt lên được sự thường tình này? Dễ có ai đạt được sự vô ưu?
Tôi không có ý biện minh cho “số gậy” không ổn định của mình, cũng không phải để tự an ủi, mà phải chăng golf hấp dẫn bởi điều mà nó buộc người chơi phải vượt qua. Đó là triết lý của golf?
Nguồn: saigon times