Wednesday, July 3, 2013

Bão ở Virginia buồn,


Nhân nhận thư anh Đinh Cường về cơn bão dữ qua Virginia, nơi tôi vừa đến thăm,

Thật bất ngờ khi nghe cơn bão lớn,
Qua khu rừng 10 ngày trước tôi lang thang…
Thật bất ngờ khi nhận tin phủ phàng,
Về những người đã ra đi viễn hoài trong bão dữ…
Virginia rừng Natick nơi tôi ngồi làm thơ,
Nhà họa sĩ Đinh Cường, tôi mới ngồi ngắm khu rừng tĩnh lặng,
Buổi sáng đi bộ qua rừng cây, tìm cà phê Starbuck,
Buổi chiều vẽ cánh phong già với ly rượu, mộng mơ…

Đâu có hay bão lớn tràn về,
Gọi phone anh bạn tôi không bắt máy,
Mới biết đã không còn phone, không còn đèn, chỉ còn âm u tối với cây cành gãy đổ ngổn ngang,
Chỉ còn tiếng còi hụ cứu thương trong mờ mịt vang vang…
Chỉ còn anh bạn tôi thẩn thờ nhìn thiên nhiên dữ dằn, lòng nín lặng…

Ôi, mới hôm qua đấy thôi, bao nhiêu là cỏ lá,
Bóng nắng xuyên cây rừng, tranh vẽ đẹp như thơ,
Mới hôm qua ta ngồi đó mộng mơ,
Ôm một chút  bình yên trong cõi đời ồn ả,

Mà bổng dưng ngày hôm nay buồn bã,
Nhận tin từ một nửa bán cầu qua,
Mới thấy đó với đây nào có chi mà,
Mới thấy tử với sinh cũng chỉ là khoảnh khắc,
Mới thấy còn tìm nhau, còn nhìn thấy mặt,
Để vui cười, để lặng lẽ, để yêu thương,
Để ngày mai, dẫu mọi lẽ đời thường,
Có dữ dội, có khốn cùng, có bàng hoàng cũng thấy mình đã sống,

Dẫu ngày mai, trong vô cùng tuyệt vọng,
Vẫn biết là mình đã sống tròn trịa một ngày qua!...

Đà Nẵng, 03/7/12,

Nguyễn Quang Chơn